Edit:..Lam Thiên..
An Quận Vương hơi lộ ra ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay sưng đỏ của Trầm Ly Tuyết, nội lực hùng hậu chậm rãi rót vào tiêu tan vết bầm tím, Nam Cung Khiếu đứng bên cạnh trợn mắt nhìn nhưng hắn vẫn không chút nào có ý tứ muốn buông tay.
"An Quận vương, đa tạ!" Nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Nam Cung Khiếu, Trầm Ly Tuyết rất nhanh kéo ống tay áo xuống che khuất cổ tay, An Quận vương và Nam Cung Khiếu giống như có cừu oán liên tục đối chọi gay gắt, Nam Cung Khiếu đang tức giận, nếu vẫn tiếp tục để cho An Quận vương giúp nàng tiêu sưng bầm tím, hai ngươi bọn họ lại muốn nổi lên tranh chấp, cái này cũng không phải là nàng muốn nhìn thấy: "Nam Cung Khiếu, vừa rồi ngươi nói cái gì?"
Đôi mắt Nam Cung Khiếu tà mị thản nhiên nhìn về phía An Quận vương, sau khi hắn buông cổ tay Trầm Ly Tuyết ra liền rũ ống tay áo xuống trở lại vị trí ngồi nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần, nhất cử nhất động tao nhã cao quý, tự tự nhiên nhiên, giống như quân tử ngay thẳng bộc trực, nếu như chính mình tiếp tục sinh sự thì chính là lấy bụng tiểu nhân so lòng quân tử.
An Quận Vương thật sự là thông minh!
Thu hồi ánh mắt, Nam Cung Khiếu nhìn Trầm Ly Tuyết nói: "Phía trước có hai con đường, đều thông tới kinh thành, một cái là đường lớn có chút vòng xa, cái còn lại gần hơn nhưng lại là đường nhỏ, chúng ta đi đường nào?"
"Đi đường nhỏ đi!" Ánh mặt trời vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-phi-phuc-hac/207252/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.