Edit:..Lam Thiên..
Thân thể nam tử run lên nhè nhẹ, y phục ở ngực bị tay phải của hắn nắm thành một đoàn, khuôn mặt tuấn mỹ do đau đớn nên có chút vặn vẹo, giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu bao phủ cái trán, trong tròng mắt màu đen lóe lên nồng đậm thống khổ, môi mìm chặt không nói được một lời.
Trầm Ly Tuyết nhướn mi, đều đã đau đến mức sống không bằng chết nhưng vẫn không rên lấy một tiếng, lực nhẫn nại quả thật rất mạnh.
Nhìn sang bát dược trên bàn gỗ, Trầm Ly Tuyết thử dò xét đi từng bước về phía trước, chân vừa chạm đất trong nháy mắt, nam tử đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu đen tràn ngập đề phòng và sát ý, tay trái ngưng tụ nội lực định hướng Trầm Ly Tuyết đánh qua...
Nháy mắt, thân thể mảnh khảnh của Trầm Ly Tuyết đã đi tới trước mặt nam tử, nàng vươn tay chế trụ cổ tay trái của hắn: "Ta không phải địch nhân của ngươi, ngươi không cần đề phòng ta như vậy, vừa rồi ta đột nhiên xông vào, quấy rầy ngươi uống thuốc, hiện tại ta bù lại sai lầm của chính mình!"
Đưa bát dược vẫn còn đang bốc hơi tới trước mặt nam tử, nam tử không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết:
Một thân y phục màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh dùng một cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, tươi mát tự nhiên, xinh đẹp nhưng không dung tục, lông mi thật dài khẽ nhếch, trong ánh mắt màu đen tràn đầy lãnh ý mãnh liệt, giống như tuyết trên cao nguyên vĩnh viễn không thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-phi-phuc-hac/207247/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.