Nắng chiều sớm tắt, màn đêm hiện mới vừa buông xuống. Bên trong An vương phủ, các thị vệ đang tiến hành thay ca, chia nhau ra trực ở những nơi đã được cấp trên chỉ định. Số lượng tập trung nhiều nhất tại khu nhà phía đông - nơi ở của An vương Trần Tĩnh Kỳ cùng thân tín.
Không như mấy năm về trước, hiện tại kẻ hiệu trung với Trần Tĩnh Kỳ đã tăng lên khá nhiều. Những người này, toàn bộ đều là do Bao Tự đích thân chiêu mộ, thông qua khảo nghiệm, vì thế cho nên Trần Tĩnh Kỳ có thể an tâm tin tưởng.
Ngoài vườn, dưới tán cây hoa quế - địa điểm quen thuộc mỗi khi cần tìm nơi thư giãn lúc trời đêm, Trần Tĩnh Kỳ khẽ xoay đầu, đưa mắt liếc nhìn về phía hành lang, thấp giọng:
- Những người này thân thủ đều rất khá, cũng không biết Bao Tự là làm sao chiêu mộ được.
Xung quanh im lặng.
Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhướng mày. Hắn vốn đang chờ một câu trả lời. Ở đây, ngoài hắn ra thì vẫn còn một người nữa. Một nữ nhân - kẻ đang để hắn nằm gối đầu lên đùi mình.
- Ngọc Chân.
- Hử?
Lê Ngọc Chân cúi xuống xem, khẽ ứng tiếng. Bộ dạng của nàng như kiểu vốn chẳng hề quan tâm.
- Nàng không thể để ý ta một chút sao?
- Hai mắt ta còn không phải đang nhìn ông hay sao?
Lê Ngọc Chân đáp lại.
Trần Tĩnh Kỳ cảm thấy có phần bất đắc dĩ. Nhiều khi, chính hắn cũng không biết Lê Ngọc Chân nàng là thật ngốc hay cố tình giả ngốc nữa.
- Tĩnh Kỳ, ánh mắt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/736005/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.