- Hai người đang làm gì vậy?
Viên Hi đứng trước cửa, nhìn hai kẻ vẫn đang dính lấy nhau trong tư thế thân mật bên trong, cất tiếng hỏi.
Sau giây phút khựng người vì bị bất ngờ, Trần Tĩnh Kỳ và Thu Nguyệt vội vàng tách ra. Trong lòng bọn họ đều có cảm giác như vừa mới bị người bắt gian, ít nhiều xấu hổ. Càng khó xử hơn nữa là "tang chứng", nó hãy còn nguyên.
Chiếc quần nhỏ màu trắng, nó hiện vẫn đang nằm trên tay Trần Tĩnh Kỳ!
Bản thân Trần Tĩnh Kỳ lúc này cũng đã nhận ra. Thoạt đầu, theo phản xạ hắn tính ném đi, nhưng sau nghĩ lại thì thôi.
Việc gì mà hắn lại phải sợ Viên Hi kia chứ? Hắn đâu có làm gì sai. Mà, cho dù có sai đi nữa thì cũng đâu cần cảm thấy hổ thẹn với Viên Hi nàng...
Sắc diện khôi phục như thường, Trần Tĩnh Kỳ bình tĩnh cúi nhìn chiếc quần nhỏ đang cầm trong tay, thản nhiên đem cất vào ngực áo.
Hành vi trơ trẽn ấy của hắn ngay lập tức khiến Viên Hi phải nhăn mày, mà ở kế bên Thu Nguyệt cũng ngượng chín mặt, hận không thể tìm được cái lỗ để mà chui xuống.
...
Bên trong ngôi nhà nhỏ thanh tao, trang nhã, Trần Tĩnh Kỳ và Viên Hi chia nhau ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc bàn gỗ đỏ được phủ tấm khăn trải màu xanh. Cả hai ai nấy đều im lặng, khiến bầu không khí cũng trở nên gượng ép.
Một lúc sau, Thu Nguyệt đi vào. Trên tay nàng là một chiếc khay gỗ với bình cùng tách. Không phải rượu, chứa đựng là trà.
Cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735904/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.