- Chúc công tử ngài thượng lộ bình an.
- Đa tạ lời chúc của tiên sinh.
Trần Tĩnh Kỳ chắp tay hoàn lễ.
- Tiên sinh, hãy giúp ta gửi lời từ biệt đến Ngọc Chân.
- Công Lượng sẽ nói lại.
Cõi lòng ngập tràn tiếc nuối thúc đẩy Trần Tĩnh Kỳ, khiến hắn muốn mở miệng nói thêm, song lý trí đã bảo hắn nên kìm giữ.
Mang theo tâm trạng mất mát ấy, hắn nhảy lên lưng ngựa, cùng Bao Tự rời đi.
...
- Ngài thực sự không muốn trực tiếp nói lời từ biệt với Ngọc Chân sao?
Trên đường, Bao Tự lên tiếng hỏi.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ lắc đầu, tiếp tục cho ngựa thong thả chạy ra khỏi thôn Đoài.
Đi được một đỗi, khi ra tới đầu làng, hắn bỗng ghìm cương. Phía sau, Bao Tự cũng lập tức cho ngựa của mình dừng lại.
Trước mặt, cách chỗ hai người bọn họ chừng vài mươi bước, bên dưới tàn cây hoa gạo có một thôn nữ đang cưỡi trâu đứng chờ.
Chẳng phải Lê Ngọc Chân đấy ư?
Thì ra cô gái này vốn cũng không đi ra đồng như lời nàng đã nói mà chạy ra đây để đợi sẵn.
- Bao Tự, ngươi có thể đi trước được không?
Ngữ khí đúng là chẳng giống của Trần Tĩnh Kỳ lúc bình thường chút nào. Thông qua thanh âm, cử chỉ, Bao Tự nghĩ hiện mình đã đủ cơ sở để xác minh rồi. Bất kể xuất phát từ đâu, mục đích là gì thì cũng không thể phủ nhận một điều: Trần Tĩnh Kỳ đã nảy sinh tình cảm với Lê Ngọc Chân.
"Có lẽ hắn đối với Lê Ngọc Chân đúng là thật tâm yêu thích."
Bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735888/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.