Chương trước
Chương sau
...
Hôm nay vẫn như thường lệ, Trần Tĩnh Kỳ lại đi ra ngoài để tìm hiểu phong hoá, gặp gỡ người dân. Địa điểm mà hắn đang có mặt là thôn Đoài, thuộc xã Bố, huyện An Khuê. Đồng hành bên cạnh, không ai khác ngoài Bao Tự.
Vốn dĩ ban đầu, trừ bỏ Bao Tự thì còn có Hứa Bân và Mục Chân đi cùng, nhưng rồi theo thời gian, hai người kia đã phải lên tiếng xin được lưu lại ở phủ, chẳng muốn đi nữa. Có lẽ bọn họ cảm thấy quá nhàm chán, ngại đường xa...
Trần Tĩnh Kỳ cũng vui vẻ đồng ý, về sau thôi không gọi Hứa Bân và Mục Chân nữa, chỉ giữ lại một mình Bao Tự.
Từ phủ Án sát sứ xuống huyện An Khuê, khoảng cách không phải quá xa, nhưng nếu bảo gần thì cũng chẳng phải gần. Vì lẽ đó, Trần Tĩnh Kỳ và Bao Tự phải dùng phương tiện để di chuyển. Ngựa, đó là một sự lựa chọn rất thích hợp. Song, Trần Tĩnh Kỳ, hắn lại quyết định chọn lừa.
Lúc mới nghe qua Bao Tự cảm thấy khá bất ngờ, rất ngoài ý muốn. Tại sao lại là lừa mà không phải ngựa? Khi ấy Trần Tĩnh Kỳ đáp rằng: "Cưỡi lừa sẽ có cảm giác thong dong tự tại, cũng phù hợp với khung cảnh đồng quê hơn."
Mới đầu Bao Tự vẫn chưa hiểu mấy, có phần miễn cưỡng, nhưng tới hiện tại thì nàng đã nhận thức được rồi. Những ngày này, thay vì nơi đông đúc, phồn hoa, Trần Tĩnh Kỳ lại hay tìm đến tận các thôn xóm vắng vẻ, nơi mà lũy tre, đồng ruộng nhìn đâu cũng thấy để thị sát dân tình. Mà, tại những nơi này, rất hiếm người có ngựa, hầu hết đều chỉ có lừa, trâu, hoặc bò. Trên đường nếu xuất hiện một con ngựa cao to vạm vỡ, người ta chắc chắn sẽ phải ngoái nhìn.
Thêm nữa, qua một buổi thử ngồi trên lưng lừa, Bao Tự có cảm giác khá mới lạ, giống như Trần Tĩnh Kỳ đã nói, "thong dong tự tại". Tư vị này rất khác so với khi nàng ngồi ở trên lưng ngựa, quả rất hợp với phong cảnh đồng quê...
Khoảng cuối giờ tỵ, Trần Tĩnh Kỳ và Bao Tự đã tiến sâu vào địa phận thôn Đoài. Vị trí của bọn họ hiện giờ là ở giữa một cánh đồng, chung quanh tre mọc rất nhiều, cạnh bờ mương cây cối cũng có không ít, trải suốt cả con đường mòn.
Trên lưng lừa đang thong thả bước đi, Trần Tĩnh Kỳ phóng mắt nhìn phong cảnh đồng quê, tâm hồn trở nên thư thái lạ lùng. Loại cảm giác này, những kẻ quyền quý hiếm người hiểu được.
Chợt, ánh mắt Trần Tĩnh Kỳ dừng lại, bước chân lừa cũng thôi không di chuyển nữa.
Theo hướng hắn nhìn, Bao Tự xoay đầu ngó xem thì thấy có một bóng người đang đứng ở dưới ruộng, bên cạnh một con trâu cái rất to. Đó là một thiếu nữ, tuổi khoảng mười sáu mười bảy tầm đấy, mặc bộ đồ màu nâu, trên đầu đội một cái nón lá, đi chân đất, khuôn mặt có chút lấm lem.
Bao Tự nhìn kỹ, thầm ngạc nhiên. Cô gái này, chiếu theo lối ăn mặc, công việc đang làm thì rõ ràng là thôn nữ, một nông dân không sai; thế nhưng vóc dáng của nàng, nó lại hết sức cân đối, làn da cũng chẳng đen mà còn rất trắng, thậm chí so với mấy vị tiểu thư đài các còn muốn trắng hơn.
Da của cô gái này không bắt nắng hay sao?
Mà, đâu chỉ làn da, vóc dáng, kể cả dung nhan của nàng cũng rất xinh đẹp nữa. Nhất là đôi mắt, Bao Tự chưa bao giờ thấy có đôi mắt nào lại trong sáng tới như vậy. Thật giống như đôi mắt của một đứa trẻ...
- Công tử.
Trần Tĩnh Kỳ nghe Bao Tự gọi thì theo phản xạ quay đầu nhìn sang.
- Ngài nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy, không phải lại có ý xấu gì đấy chứ?
- Hình tượng của ta ở trong mắt Bao Tự ngươi xấu xa như vậy?
Trần Tĩnh Kỳ hỏi lại.
Bao Tự hừ khẽ:
- Còn không... Lúc trước ta còn không phải bị ngài dụ dỗ...
- Bao Tự, những lời lúc đó ta nói... kỳ thực cũng không phải lừa gạt ngươi. Ta thật sự rất có cảm tình với ngươi, chỉ là ngươi... Aiz.. thôi bỏ đi.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ lắc đầu, lần nữa chuyển sự chú ý sang cô thôn nữ chăn trâu dưới ruộng.
- Bây giờ trời cũng đã trưa, quay trở về phủ thì thật bất tiện. Ta nghĩ chúng ta nên tìm một nhà dân ở đây, ăn nhờ một bữa.
- Công tử ngài là đang tính theo cô thôn nữ kia về nhà nàng phải không?
- Thì ngươi thấy đấy, ở cạnh chúng ta hiện cũng chỉ có mình nàng ấy thôi a.
- Ai bảo với ngài là chỉ có mình cô thôn nữ kia?
Bao Tự chỉ tay về phía bên trái:
- Ngài coi, không phải là có hai người đang đi tới đó ư?
Theo hướng tay nàng chỉ, Trần Tĩnh Kỳ quay qua nhìn thì quả thấy có hai người đang đi tới thật. Một già một trẻ, cả hai đều cạo trọc đầu, thân khoác tăng y, đúng là hai vị hoà thượng. Cũng giống như Trần Tĩnh Kỳ và Bao Tự, hai vị hoà thượng kia mỗi người đều đang ngồi trên lưng một con lừa, chân lừa thong thả cất bước.
- Không phải đúng lúc như vậy chứ?
Trần Tĩnh Kỳ lẩm bẩm. Hắn thực chả vui vẻ gì với sự xuất hiện của hai vị hoà thượng nọ. So với ăn cơm của chùa thì hắn thích ăn cơm ở nhà cô thôn nữ kia hơn.
Trái với nam nhân bên cạnh, Bao Tự tươi cười nói:
- Công tử, quan phủ phiền nhiễu dân chúng như vậy cũng không tốt, thiết nghĩ chúng ta vẫn là nên ăn cơm chùa thì tiện hơn.
- Hừm... Bao Tự, ngươi cũng không thể nói như vậy. Hiện giờ chúng ta chính là đang thị sát dân tình, tiếp xúc chuyện trò với những người nông dân sẽ giúp thu được rất nhiều thông tin hữu ích.
Bao Tự rốt cuộc vẫn là nói không lại Trần Tĩnh Kỳ, đành phải thuận theo. Khi hai người các nàng đang tính tiến lại bắt chuyện với cô thôn nữ chăn trâu dưới ruộng thì bên tai bỗng truyền tới một giọng cười khàn đục. Bọn họ cùng hướng mắt nhìn sang thì thấy hai con lừa của hai vị hoà thượng hiện đã dừng lại bên đường. Ngồi trên lưng lừa, vị sư già ngó xuống ruộng, chỗ cô thôn nữ chăn trâu, cao giọng đọc:
- Nhất ngưu nhất nữ cộng canh điền; Nhất môn hướng hậu nhất môn tiền.
(Một trâu một nữ trên ruộng cày; Một cửa hướng sau, một hướng trước.)
Trần Tĩnh Kỳ nghe xong, hai mắt tròn xoe mà nhìn vị sư già. Sư sãi gì mà lại ăn nói như thế chứ? Hai câu hắn vừa mới đọc, ý rất tục a!
"Cửa" mà vị sư già nói, trong bối cảnh này chính là "cửa mình", tức cái bộ phận đó. "Nhất môn hướng hậu" ý là nói cái đó của con trâu hướng ra phía sau, còn "nhất môn tiền" chính là nói cái đó của cô thôn nữ hướng về phía trước. Trong cái tục còn có cái dâm, rõ ràng trái với thanh quy nhà Phật.
Trần Tĩnh Kỳ thoáng liếc xem Bao Tự, thấy nàng cau mày, biết là nàng cũng đã hiểu, mới nói:
- Thế nào? Bây giờ ngươi còn muốn đi ăn cơm chùa nữa không?
- Để ta dạy cho hắn một bài học!
Bao Tự xắn tay áo, dáng vẻ như tính đánh người.
Trần Tĩnh Kỳ lập tức ngăn cản:
- Đợi một chút, để xem cô thôn nữ kia phản ứng thế nào.
Dưới sự quan sát của Trần Tĩnh Kỳ và Bao Tự, vị sư già kia tiếp tục cười, tiếp tục nói, nhưng thay vì cô thôn nữ thì lần này đối tượng hướng đến lại là chú tiểu đi cùng.
- Minh Tâm, con đối lại cho ta nghe xem.
Chú tiểu Minh Tâm học thức không cao, nghe thầy bảo vậy thì lấy tay xoa cái đầu trọc chẳng biết đối đáp làm sao.
Chính lúc này cô thôn nữ chăn trâu dưới ruộng lên tiếng:
- Sư cụ! Tiểu nữ mạn phép xin đối lại câu đối của sư được không ạ?
Vị sư già cười mà rằng:
- Nếu nhà ngươi mà đối được thì tốt quá! Đâu, ngươi thử đối ta xem!
Cô thôn nữ miệng cười tươi thắm, cất giọng từ tốn đọc:
- Nhất sư nhất tiểu vãn canh điền.
(Một thầy một trò đi vãn cảnh.)
Rồi, ngừng lại giây lát…
Hai thầy trò nhà sư trố mắt nhìn, giỏng tai, chờ đợi nghe tiếp...
Đột nhiên câu thứ hai của vế đối vút lên, vỡ oà ra:
- Lưỡng đầu chỉ địa, lưỡng đầu thiên!
(Hai đầu hướng xuống đất, hai đầu chĩa lên trời!)
Câu đối rất thâm. Chữ "đầu" thứ nhất ám chỉ bộ phận sinh dục của thầy trò nhà sư hướng xuống dưới, còn chữ "đầu" thứ hai là nói hai cái đầu trọc của họ hướng lên trời.
Thầy trò nhà sư là người có chữ nghĩa, rất nhanh đã hoàn toàn thấu hiểu, giận đến tái mặt. Không giận sao được? Cô thôn nữ đối rất xấc a!
(Cảm ơn Nguyenphong1190 đã donate 10k đậu)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.