- Haiz...
Bao Bọc Vàng nửa đêm đứng ở hành lang ngẩng đầu nhìn trăng, khẽ thở dài. Trong lòng hắn đã thấy nhớ cố hương.
- Cha.
Từ phía sau, Bao Tự đi tới. Đêm nay nàng mặc một bộ trường y thanh sắc, trông rất tươi mới, tăng thêm chút dịu dàng.
- Khuya rồi sao cha còn chưa đi ngủ?
- Còn con? Sao khuya rồi mà vẫn còn thức?
Bao Bọc Vàng dắt theo con gái ra chỗ ghế đá ngồi.
- Bao Tự à, cha nghĩ đã đến lúc con nên rời khỏi đất Hạng này rồi.
- Cha...
Bao Bọc Vàng nhẹ lắc đầu:
- Công tử đã không còn cần con bảo vệ nữa. Bây giờ... công tử ngài sống rất tốt...
Khi nói ra những chữ sau cùng, trong ánh mắt Bao Bọc Vàng không giấu được vẻ thất vọng.
Bao Tự cắn môi, nói:
- Cha, chúng ta cùng rời khỏi đây đi.
Bao Bọc Vàng cười buồn:
- Ta được phái đến để trợ giúp công tử, triều đình chưa gọi ta về, ta làm sao có thể buông bỏ trách nhiệm.
- Cha, con không hiểu. Triều đình đâu có xem trọng tài năng của cha, tại sao cha còn phải...
- Nha đầu khờ, nam nhân đại trượng phu, ai cũng từng có nhiệt huyết...
...
Đêm đó Bao Bọc Vàng đã nói rất nhiều điều với con gái, khuyên nàng rời khỏi đất Hạng, phản hồi cố quốc.
Trước ý muốn tha thiết của phụ thân mình, Bao Tự đành phải nghe theo. Song nàng có đưa ra điều kiện, cũng trì hoãn thêm một chút thời gian. Nàng nói đợi qua hết Tết Nguyên Tiêu rồi nàng sẽ quay về Trần quốc.
Bao Bọc Vàng chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735834/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.