Thân khoác một bộ trường y màu xám, Châu Vân cùng bốn tên thị vệ đi thẳng vào toà phủ đệ tồi tàn.
Khoát tay bảo đám thị vệ chờ ở một bên, Châu Vân tiến lại chỗ hoa viên, nơi Trần Tĩnh Kỳ và Bao Bọc Vàng đang ngồi.
- An Vương, ngài hảo.
"An Vương"? Trần Tĩnh Kỳ và Bao Bọc Vàng nghe cách xưng hô của Châu Vân như vậy, không khỏi hoài nghi. Mấy lần trước, đối phương nếu chẳng gọi "chất tử" thì cũng là hô "công tử", tại sao bây giờ lại biến thành "An Vương" rồi?
Lại nói, so với mấy lần trước thì lần này thái độ của Châu Vân rõ ràng thân thiện hơn rất nhiều, bên trong ẩn ẩn còn có mấy phần tôn kính.
"Không lẽ biểu hiện đêm qua của ta ở Thái tử phủ đã khiến Lý Long Tích "hài long"..."
Trần Tĩnh Kỳ hữu lễ hướng Châu Vân cười đáp:
- Châu quản sự, chúng ta lại gặp.
- An Vương, ngài không thích thấy ta hay sao?
- Nào có! Nào có!
Trần Tĩnh Kỳ vội xua tay:
- Từ lúc Tĩnh Kỳ từ Trần quốc sang đây, mọi thứ đều là nhờ có Châu quản sự giúp đỡ...
Châu Vân thầm vừa ý. Hắn nhìn mặt Trần Tĩnh Kỳ, nghi hoặc hỏi:
- An Vương, mắt ngài... làm sao vậy?
- Cái này...
Trần Tĩnh Kỳ tỏ ra ngại ngùng:
- Đêm qua ta hơi quá chén, lúc trở về... bị vấp hòn đá té ngã, thành ra...
Nói tới đây, hắn làm như sực nhớ điều gì, nét mặt đổi sang lo lắng, thanh âm cũng hạ thấp đi nhiều:
- Châu quản sự, đêm qua ở phủ Thái tử... ta có làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735809/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.