...
- Công tử, ai làm người ấy chịu. Ngài nếu muốn trách phạt thì hãy trách phạt ta!
Bao Tự khảng khái nói.
- Nha đầu con bớt hồ đồ, mau quỳ xuống!
Bao Tự không muốn quỳ, đưa mắt nhìn Trần Tĩnh Kỳ, chờ nghe ý tứ.
Trần Tĩnh Kỳ khoát tay:
- Được rồi, Bao Bọc Vàng ngươi cũng đứng dậy đi.
- Công tử...
- Cứ đứng dậy rồi nói.
Đợi cho Bao Bọc Vàng đã đứng lên, Trần Tĩnh Kỳ mới nhìn sang Bao Tự, nói tiếp:
- Bao Tự ngươi vừa nói sẽ chịu trách nhiệm đúng không?
- Phải.
Bao Tự gật đầu.
Trần Tĩnh Kỳ lại hỏi:
- Những thứ bị hư hại, mỗi món đều có giá vạn lượng, Bao Tự ngươi chắc chắn không có tiền để đền. Vậy, ngươi nói ta nghe xem, ngươi chịu trách nhiệm thế nào?
Bao Tự thoáng suy nghĩ, hỏi lại:
- Ngài muốn thế nào?
Trần Tĩnh Kỳ ra vẻ trầm ngâm, một hồi sau thì nói:
- Bao Tự, ngươi bán thân trả nợ đi.
Bao Tự: "..."
Bao Bọc Vàng bên cạnh lo lắng lên tiếng:
- Công tử, con gái...
Trần Tĩnh Kỳ đưa tay ngăn lại:
- Bao Bọc Vàng, ta muốn nghe Bao Tự trả lời, không phải ngươi.
Bao Bọc Vàng nhìn sang Bao Tự, còn Bao Tự thì lại nhìn Trần Tĩnh Kỳ:
- Bán thân trả nợ, ý ngài là sao?
- Ta muốn ngươi làm người hầu của ta.
Trần Tĩnh Kỳ đáp.
Bao Tự nghi hoặc:
- Không phải hiện giờ ta đã là người hầu của ngài rồi sao?
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu:
- Thân phận người hầu này của ngươi bất quá chỉ là đóng giả, hai tiếng "công tử"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735799/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.