Vào đến đất Hạng, Trần Thế Khải coi như đã hoàn thành bổn phận, cùng các hộ vệ quay thuyền phản hồi Trần quốc. Trần Tĩnh Kỳ, Bao Bọc Vàng, và cả Bao Tự, bọn họ lại phải tiếp tục hành trình. Nhưng kể từ lúc này, thay vì binh sĩ Trần quốc thì họ được thuyền của Hạng quốc hộ tống vào kinh. Từ khi bước chân lên thuyền của Hạng quốc, cuộc sống của Trần Tĩnh Kỳ đã hoàn toàn thay đổi. Binh sĩ nước Hạng chẳng ai xem hắn là hoàng tử, là An Vương điện hạ nữa. Trong mắt bọn họ, Trần Tĩnh Kỳ so với Bao Bọc Vàng, Bao Tự cũng không khác biệt bao nhiêu. Trước thái độ lạnh nhạt của binh sĩ Đại Hạng, Trần Tĩnh Kỳ rất bình tĩnh tiếp nhận. Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi. Hắn biết, ngay khoảnh khắc mình đặt chân lên con thuyền này thì bản thân đã biến thành một tù nhân. Tù nhân, ai sẽ tôn kính ngươi đây? Bên trong căn phòng chật hẹp mà binh sĩ nước Hạng đã sắp xếp cho, Trần Tĩnh Kỳ đang chăm chú đưa mắt nhìn Bao Tự. Không thể không nói, cô gái này sức khoẻ rất tốt, bị thương như vậy mà chẳng bao lâu đã liền có thể đi đứng, vận động bình thường rồi. - Ê, ông An Vương, ông làm gì mà cứ nhìn chằm chằm ta mãi vậy? Bao Tự lúc này đã lại cải trang, nhưng thay vì thuyền phu thì hiện nàng lại đang đóng giả làm một tiểu thái giám, ngồi trên hòm dược liệu của Bao Bọc Vàng hướng Trần Tĩnh Kỳ hỏi. Đối với cái nhìn chăm chú của vị An Vương này, nàng thực là không thoải mái chút nào. Lối xưng hô, thái độ của Bao Tự rõ ràng rất vô lễ, song Trần Tĩnh Kỳ lại chẳng hề khó chịu. Mấy ngày tiếp xúc, qua những lời kể của Bao Bọc Vàng, Trần Tĩnh Kỳ hắn đã hiểu thêm được rất nhiều điều về Bao Tự. Cô gái này tính tình bộc trực, không thích bị gò bó, là điển hình của những vị nữ hiệp trong chốn giang hồ. Lại nói, mạng của Trần Tĩnh Kỳ hắn là do được Bao Tự nàng cứu lại, hắn cảm ơn còn không hết, lý đâu khiển trách. - Hừm... Trần Tĩnh Kỳ ngồi trên một tấm ván, hỏi lại Bao Tự: - Vết thương của ngươi thế nào rồi? Bao Tự dùng tay vỗ vỗ vào ngực mình, đáp: - Ngươi coi! - Thể chất của người luyện võ các ngươi đúng là tốt thật nhỉ. - Thế nào? Ông An Vương có muốn học không? Rảnh rỗi ta sẽ dạy cho. Đối với đề nghị này của Bao Tự, Trần Tĩnh Kỳ chỉ mỉm cười lắc đầu. Trước mắt, vẫn còn rất nhiều chuyện mà hắn phải đi làm. Ở Hạng quốc này, so với Trần quốc thì hắn lại càng phải cẩn trọng. Ngồi trên chiếc hòm đựng dược liệu, trong bộ đồ của tiểu thái giám, Bao Tự thấy Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu như vậy thì xem thường: - Thôi bỏ đi. Ta biết mấy người quyền quý như ông đâu có thể chịu khổ cực được. - Bao Tự. Trần Tĩnh Kỳ gọi. Bao Tự nghi hoặc: - Chuyện gì? Ánh mắt có chút ý tứ trêu đùa, Trần Tĩnh Kỳ lấy tay hướng vào ngực của Bao Tự chỉ chỉ: - Ngươi... không khó chịu sao? Bao Tự lườm một cái, nhưng cũng chẳng xấu hổ gì. Nàng đáp trổng: - Mọi khi hành tẩu giang hồ vẫn cải nam trang, quen rồi. - Ngược lại là ông đấy. An Vương ông bị người ta ném xuống khoang thuyền ẩm thấp này, mỗi bữa đều chỉ được cho ăn lương khô thô cứng, vậy mà vẫn chẳng thấy ông có chút khó chịu gì. Trần Tĩnh Kỳ cười: - Lãnh cung mà lớn, đã quen. Bao Tự đảo mắt, bộ dáng tò mò: - An Vương, ông thật sự là lớn lên tại lãnh cung sao? Ta nghe nói lãnh cung là một nơi rất đáng sợ trong hoàng cung. Mà, ta cũng nghe nói lần sang Hạng này là ông chủ động xin đi, có thật không? - Ngươi nghe nói? Là ai nói vậy? - Thì là... - Hừm! Bao Tự chưa kịp nói hết câu thì từ bên ngoài một tiếng hắng giọng truyền tới bên tai, khiến cho nàng phải im miệng. Thân hình gầy gầy của Bao Bọc Vàng nhanh chóng xuất hiện. Sau khi cung kính thi lễ với Trần Tĩnh Kỳ, lúc này hắn mới ngó sang Bao Tự. - Cha. - Con còn gọi ta là "Cha"? Ở trong mắt con còn có người cha này sao? Bao Tự cúi đầu: - Người ta lo lắng cho cha nên mới đi theo chứ bộ... Nghe con gái nhắc lại, Bao Bọc Vàng lại càng bực tức: - Còn dám nói? Thân là nữ nhi mà lại cải trang thành nam nhân, rồi còn cùng ở chung với một đám nam nhân khác, như vậy còn ra thể thống gì nữa! - Có sao đâu, thuật dịch dung của con đâu có ai phát hiện ra được. Mà, hồi xưa mẹ nói lúc gặp cha mẹ cũng đang cải trang nam nhân, nhờ vậy hai người mới... - Câm miệng! Bao Bọc Vàng tức đến dựng râu. Đối với đứa con gái này, hắn nhiều lúc cảm thấy rất là đau đầu. - Sau khi thương tích bình phục, con lập tức trở về Trần quốc cho ta! - Cha...! Bao Tự trăm ngàn lần không nguyện. Một mặt nàng muốn bảo vệ cho Bao Bọc Vàng, mặt khác nàng cũng có ý định chu du thiên hạ. Hạng quốc là nơi nàng chưa từng đặt chân đến, nay có cơ hội, nàng dễ gì buông. Nhưng bây giờ cha nàng lại nói như vậy...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]