...
Đến trưa, thuyền bắt đầu rời bến. Trần Tĩnh Kỳ và Trần Thế Khải sóng vai đứng ở lan can thuyền, hướng mắt nhìn Trần đô.
Tức cảnh sinh tình, Trần Thế Khải mở miệng ngâm:
"Phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn."
(Dịch:
Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa)
(Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.
Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này)
Lời ca khẳng khái, thần thái Trần Thế Khải cũng không hề tệ, song Trần Tĩnh Kỳ nghe xong lại chỉ muốn bật cười.
Chuyến đi này, vị thất hoàng thúc này của hắn bất quá chỉ đưa tiễn một đoạn, sau khi đến đất Hạng thì sẽ liền quay về. Ở trong hiểm cảnh, rốt cuộc vẫn là Trần Tĩnh Kỳ hắn. Hắn không ngâm hai câu ấy thì thôi, Trần Thế Khải hát cái gì chứ. Thật là... cứ làm quá.
- Hoàng thúc, trong lòng hoàng thúc dường như chất đầy tâm sự?
Trần Thế Khải cảm thán thở dài:
- Hoàng chất có điều không biết, ta đây đã hơn mười năm rồi chưa rời khỏi kinh thành, hôm nay ra đi... tâm trạng a.
Nói xong Trần Thế Khải nhẹ vỗ vai Trần Tĩnh Kỳ, đi vào phòng mình. Trần Tĩnh Kỳ ngó theo thì thấy ở trước cửa phòng có ba nữ nhân dung nhan tú lệ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735791/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.