Trong lúc Thiên Đức hoàng đế đang trầm ngâm thì Bình Vương và Đông Thành Vương liếc mắt ngầm trao đổi. Đông Thành Vương nói:
- Ngũ hoàng huynh suy tính quả nhiên rất tốt, song... nếu huynh đệ trong chúng ta có người làm con tin bên địch quốc, lỡ hai nước khai chiến, há chẳng phải hắn chết không thể nghi nghờ?
Ung Vương giọng đầy khẳng khái:
- Phận làm con chữ "Hiếu" đi trước, phận làm thần phải lấy quốc gia làm trọng. Đại Trần đương buổi khó khăn, chúng ta không vì phụ hoàng giải mối ưu sầu, không vì quốc gia giải quyết khó khăn, há còn đáng mặt làm con, đáng mặt làm thần?
Như chỉ chờ có thế, Bình Vương nói ngay:
- Ngũ hoàng đệ quả là người hiếu nghĩa, khiến hoàng huynh đây phải tự thẹn không bằng. Ngũ hoàng đệ, có phải đệ có ý muốn gánh trách nhiệm đi tới Đại Hạng làm con tin, vì phụ hoàng san sẻ mối lo?
Ung Vương vốn là đang rất tự đắc, nghe Bình Vương nói vậy thì tắt tiếng luôn.
Đi Đại Hạng làm con tin? Ung Vương hắn nói muốn đi Hạng quốc lúc nào? Hắn vốn là định đẩy trách nhiệm này cho Bình Vương, không ngờ lại bị Bình Vương và Đông Thành Vương cùng nhau phối hợp, cắn trả lại.
Ung Vương, hắn hoàn toàn không nguyện, những hoàng tử hoàng tôn khác cũng là như vậy, chả ai muốn đi. Trong tám nước, Trần quốc với Hạng quốc là hai nước lớn mạnh nhất, trước nay vốn vẫn luôn ở trong tình thế căng thẳng, có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào. Bây giờ đi sang Hạng quốc làm con tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735782/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.