"Hai năm sau, có lẽ phải hướng Thiên Đức hoàng đế cho dời ra bên ngoài..."
Trần Tĩnh Kỳ nghĩ. Hai tiếng "phụ hoàng" từ lâu hắn đã không còn muốn gọi, thậm chí cho dù là trong ý nghĩ. Đối với hắn, hoàng cung chẳng khác nào một cái nhà giam, suốt tám năm qua hắn chưa từng cảm thấy mình tự do...
...
Trần Tĩnh Kỳ sống tại Cảnh Nhân Cung. Cung này nằm ở phía tây bắc của hoàng cung, muốn đi vào thì trước phải ngang qua Thanh Nguyệt Cung cùng Khánh Ninh Cung, thế nên mỗi khi ra vào hắn vẫn thường hay qua lại giữa hai cung này.
Cỗ xe đang thong thả chạy đi, bỗng có tiếng kêu khóc từ đằng trước vọng lại. Đúng lúc này Tạ Đình cũng kéo dây cương, khiến cho cỗ xe dừng lại đột ngột.
Trần Tĩnh Kỳ chưa kịp hỏi gì thì giọng Tạ Đình đã vang lên, thanh âm có mấy phần hoảng hốt:
- Tiểu chủ nhân! Hoàng thượng ngự giá ở phía trước!
Trần Tĩnh Kỳ giật mình, cuốn quít sửa lại đầu tóc, chỉnh lại y phục, bước vội xuống xe.
Suốt tám năm qua, đây là lần đầu tiên hắn chạm mặt Thiên Đức hoàng đế trên đường thế này. Những lần trước đây, bất quá cũng chỉ được nhìn thấy lúc ở buổi lễ tế thiên của Đại Trần quốc.
Thái giám Tạ Đình đem xe ngựa qua một bên, tránh khỏi con đường. Phần mình, Trần Tĩnh Kỳ cũng theo quy củ, quỳ trên mặt đất đợi hoàng đế ngự giá tới.
Trước cửa Thanh Nguyệt Cung một đám thái giám cùng cung nữ xếp thành hai hàng đứng thẳng, Thiên Đức hoàng đế đang ở chỗ đó. Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-ngu-nu/735774/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.