Về đến nhà, trước khi bước chân vào thì Y Quân đã nghe tiếng của một ai đó trông rất quen:
- Bà đừng quá khách sáo, trước sau gì cũng thành người một nhà.
Đầu óc c Y Quân có hơi nhức nhối, Ký ức Nguyên Chủ dần trở về giúp cô nhận ra giọng nói Này:
"Y Quân nàng có chấp nhận làm thái tử phi của ta không? Y Quân của ta lúc nào cũng đẹp nhất? Ta thích nàng vì nét hồn nhiên trong sáng của nàng. Nàng yên tâm trong lòng Lăng Hàn ta chỉ có một mình nàng, nàng sẽ là thái tử phi duy nhất và rồi sẽ là hoàng hậu duy nhất của ta..."
"Tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy"
"Cô nghĩ ta thật sự thích cô sao? Thật nực cười. Ta làm thế cũng chỉ vì cha cô có tiếng nói trong triều đình, có thể giúp ngôi vị thái tử ta càng thêm chắc chắn. Giờ cha cô đã không còn thì cô cũng chả là cái gì cả. Làm con chó cho ta còn không xứng. Trong lòng ta chỉ có mỗi Xuân Hương...."
"Đây là kí ức của nguyên chủ ư, nguyên chủ quá ngây thơ, ngây thơ đến tội nghiệp. Vào lúc sắp chết vẫn còn nghĩ đến kẻ đã hại mình."
Y Quân chưa kịp bước chân vào nhà thì nguyên thau nước lạnh tạt vào người cô.
- Á lão nô xin lỗi, lão nô không thấy đại tiểu thư bước vào nhà.
Đào Hằng và Xuân Hương liền lên tiếng trong lòng lại thầm đắc ý
- Trần mama sao bà lại bất cẩn như vậy chứ? Sao lại tạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vuong-khong-den-duoc-voi-ta/2845811/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.