“Sao cơ?” Tiêu Thừa Quân không rõ ràng lắm nên quay đầu lại nhìn hắn. Bên ngoài rét lạnh, hai người nằm xuống nhuyễn tháp trong noãn các, lười nhác ôm nhau thành một đoàn. Giờ phút này, Lâu Cảnh nắm chặt một bàn tay của Hoàng Thượng rồi mân mê thưởng thức, còn Hoàng Thượng thì ngậm một viên kẹo hổ phách sữa bò, lim dim mắt muốn ngủ. Lâu Cảnh đặt cằm lên đỉnh đầu Hoàng Thượng cọ cọ, “Lúc bảy tuổi ấy, lần đầu tiên tiến cung, gặp ngươi ở ngự hoa viên, ngươi quên rồi sao?” Tiêu Thừa Quân nhai nhai nuốt nuốt viên kẹo trong miệng xong, nhìn hai mắt lấp lánh đầy trông mong của Lâu Cảnh, chuyện lâu lắc như thế, mệt hắn còn nhớ rõ, “Còn có việc này sao?” Ánh mắt của Lâu Cảnh liền lộ ra một chút mất mát, chuyện khiến hắn ghi nhớ nhiều năm như vậy, thế mà Tiêu Thừa Quân lại quên mất rồi, “Ừ, mẫu thân mang theo ta tiến cung, để ta ở ngự hoa viên chơi với nhóm huân quý tử đệ, lúc ấy ngươi mặc trang phục màu vàng hơi đỏ, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt rất lạnh lùng.” Nói xong, nhớ tới gương mặt bầu bầu trắng nõn rõ đáng yêu mà còn ra vẻ thâm trầm của tiểu Thái tử, Lâu Cảnh liền nhịn không được cười khẽ, lại hôn hôn lên mặt Hoàng Thượng một chặp. Tiêu Thừa Quân nắm cằm hắn, nhếch môi cười khẽ, “Dám lôi kéo Thái tử không buông tay, nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình ngươi thôi đó.” Lâu Cảnh sửng sốt, nhìn thấu vẻ trêu tức trong mắt Tiêu Thừa Quân, nhất thời vui mừng không thôi, “Ngươi vẫn nhớ rõ?” “Đương nhiên nhớ rõ...” Tiêu Thừa Quân có chút không được tự nhiên, chậm rãi quay mặt đi. Thật ra Tiêu Thừa Quân còn nhớ rõ chuyện này hơn Lâu Cảnh. Lúc ấy y vừa mới được phong làm Thái tử, Kỷ Hoàng hậu thấy y vì chuyện của đệ đệ mà thương tâm mỗi ngày, liền triệu nhóm huân quý tử đệ sàn sàn tuổi trong kinh vào cung, nói là để y gặp gỡ huân quý một lần, lập chút căn cơ, kì thực là vì muốn y có bạn cùng chơi đùa, giải sầu mà thôi. Nhưng Thái tử điện hạ chính trực lúc ấy lại tưởng rằng mình phải lũy nhân mạch, liền đứng trên một gò đất âm thầm quan sát nhóm đệ tử kia, phát hiện hầu hết trẻ con có mặt tại đó đều nhất nhất nghe lời một đứa bé có bộ dáng cực kì xinh đẹp, đoán ngay Lâu Cảnh chính là thủ lĩnh. Bắt giặc phải bắt vua trước, muốn thu nạp một cỗ thế lực thì chỉ cần thu phục thủ lĩnh nhất hô bá ứng là xong, cho nên, Tiêu Thừa Quân nhỏ tuổi liền mượn một túi bánh đường nâu nướng. “Cái này, cho ngươi...” Tiểu Thái tử vươn tay, trong lòng bàn tay trắng trắng mềm mềm cầm một chiếc bánh có hình dạng rất đẹp. Lâu Cảnh vừa cùng người đánh nhau xong, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn mềm mềm giống như bánh bao hình con thỏ của y, lại nhìn nhìn bàn tay lấm lem bụi đất của mình, vội vàng móc chiếc khăn tay từ ống tay áo ra xoa xoa, lúc này mới vươn tay nhận lấy cái bánh kia, thuận đường nắm luôn “bánh bao hình con thỏ”. Một lần nắm chặt này liền không nỡ buông tay, Lâu Cảnh từng chơi đùa với rất nhiều đứa trẻ, nhưng chưa thấy tay ai sờ thích như tay của Thái tử điện hạ, giống như vừa tìm thấy một món đồ chơi mới lạ, vẫn luôn lôi kéo Thái tử chạy đông chạy tây, thủy chung không buông bàn tay nhỏ bé kia ra, sợ bị ai đó đoạt mất. Nhìn vành tai dần dần phiếm hồng của người bên cạnh, Lâu Cảnh nhịn không được cười khẽ, cắn cắn vành tai hồng hồng kia, loại thu mua ngây thơ này, hiện giờ Tiêu Thừa Quân xem ra, xác thực là có chút thẹn thùng, khó trách ngay từ đầu y không muốn thừa nhận, đang nghĩ trêu ghẹo thêm hai câu, chợt nghe y kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong ngày hôm đó. “Ngươi kéo ta cùng chơi bi, bắt dế, ta chưa từng chơi những trò đó bao giờ.” Tiêu Thừa Quân gối đầu lên cánh tay Lâu Cảnh, trong mắt tràn đầy hoài niệm. Ngày hôm ấy, chính là ngày y vui vẻ và hạnh phúc nhất trong suốt thời thơ ấu, không cần băn khoăn bất cứ thứ gì, thoải mái chơi đùa như những đứa trẻ bình thường khác, kí ức này vẫn luôn được y giấu kín ở đáy lòng, trộm hồi tưởng lại rất nhiều năm. Lâu Cảnh chống tay nhấc người lên, nhìn ánh mắt tràn đầy hoài niệm của Hoàng Thượng, ngay cả từ “trẫm” cũng quên dùng, ý cười trên mặt chậm rãi biến mất, chỉ cảm thấy trong lòng nhói đau từng trận, cánh tay dùng sức ôm y thật chặt, “Về sau có ta cùng ngươi chơi rồi, sẽ không để ngươi phải trôi qua những ngày tháng nặng nề đó nữa.” Tiêu Thừa Quân vùi mặt vào trong ngực Lâu Cảnh, khoang mũi tràn đầy hương thơm nhàn nhạt trên vạt áo hắn, hơi hơi mỉm cười. Hoàng Thượng cứ như vậy mà ở trong chốn bình yên này lười biếng cả một buổi chiều, mắt thấy mặt trời sắp lặn sau dãy núi phía Tây, nếu còn chưa quay về, trong cung liền muốn đóng cửa, tuy rằng bây giờ không ai có thể câu thúc được Tiêu Thừa Quân, nhưng để người ta biết hai người bọn họ chưa thành hôn đã gặp gỡ nhau thế này, chung quy là không tốt. Lục thị vệ đứng ngoài cửa thúc giục ba lượt, Lâu Cảnh mới cực kì không vui lòng mà buông người trong ngực ra. “Sắp đại hôn rồi, nhẫn vài ngày đi.” Tiêu Thừa Quân nhìn bộ dáng nhăn mũi rầm rì khó chịu của Lâu Cảnh liền muốn cười, nhịn không được mà vươn tay nhéo nhéo hai má hắn. Lâu Cảnh bất mãn đòi hỏi một cái hôn nữa, tham lam cắn mút đôi môi mềm mại còn vương vị ngọt của kẹo hổ phách sữa bò, kẹo này là do hắn dặn người làm tốt, mang từ Giang Châu tới đây, vẫn chưa từng gửi vào cung, mới vừa rồi Tiêu Thừa Quân dò hỏi hắn cũng không chịu mang ra. “Vì sao không đưa kẹo cho trẫm?” Tiêu Thừa Quân lên xe ngựa, lại nhịn không được hỏi hắn. Lâu Cảnh đắc ý cười cười, “Đây chính là thủ đoạn tranh sủng tương lai của ta nha, Hoàng Thượng không đến gặp ta thì sẽ không có kẹo ăn đâu.” Hoàng đế bệ hạ không khỏi bật cười, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, người này thật sự là, càng sống càng trẻ con. Lục thị vệ thực hiện nhất quán nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chờ hai người lưu luyến chia tay xong mới hiện thân, cẩn thận mà đánh xe ngựa, chậm rãi rời đi. Lâu Cảnh ngẩn người nhìn theo bóng dáng xe ngựa ngày càng xa dần hồi lâu, chợt sực nhớ ra, vốn là muốn gọi Hoàng Thượng tới đây để xem kiếm Cửu Tiêu, chơi cả buổi chiều lại quên phéng mất chuyện này rồi. Xích Tiêu và Cửu Tiêu là một đôi, hiện giờ kiếm Xích Tiêu nằm trong tay Hoàng Thượng, về sau gả qua, có thể nhờ Hoàng Thượng dạy hắn kiếm pháp, cũng thuận đường thân thân sờ sờ chút chút... Đến bữa cơm chiều, Tam cữu nhìn vẻ mặt tươi cười hớn hở thế nào cũng không che dấu được của cháu ngoại, sắc mặt liền tuyệt không dễ xem, vừa muốn nói Lâu Cảnh vài câu, lại bị Tam cữu mẫu túm vành tai kéo đi rồi. Bất kể tam cữu có nguyện ý hay không, đại hôn vẫn được chuẩn bị đâu vào đấy như trước. Sau khi tài sản của Thẩm Liên được liệt kê ra, con số khổng lồ kia khiến cả triều văn võ khiếp sợ không thôi, quốc khố vốn đang thiếu hụt, có số tiền lớn này nhập vào sổ sách, nhất thời tràn đầy. Nha môn Kinh Đô phủ đã thay đổi một vị quan khác, quan binh thủ thành cũng chiêu mộ chỉnh tề; đại quân hộ giá được khao thưởng, vô cùng cao hứng mà trở về nơi đóng quân; dân chạy nạn dạt tới Giang Châu cũng lục tục trở lại Thanh Châu, triều đình phân phát lương thực, cuối cùng đã có thể an tâm sống qua mùa đông rồi. Một chặng đường hỗn loạn của Dục triều rốt cục kết thúc, tất cả mọi thứ đều bắt đầu tiến triển theo đúng hướng, và ngày đại hôn của Đế Hậu cũng đã đến. Lần này, thái giám tới giúp Lâu Cảnh chỉnh lý lại dung nhan tự nhiên là đại nội tổng quản Thường Ân. Thường Ân không giống như Thẩm Liên lúc trước, không cần Lâu Cảnh phải lá mặt lá trái, cười ha hả mà hầu hạ tân Hoàng hậu thỏa thỏa đáng đáng, rồi sau đó còn quỳ xuống đất bái lạy, nói vài câu cát thường. Lâu Cảnh tươi cười nâng Thường Ân dậy, “Sao không có khăn voan?” “Lần này thực hiện theo lễ Tiêu phòng, không cần dùng đến khăn voan đâu ạ.” Thường Ân cười nói. Đại hôn của Đế Hậu Dục triều, phân làm hai loại lễ tiết, một loại là phỏng theo hôn lễ nam nữ như khi Lâu Cảnh gả làm Thái tử phi, gọi là lễ Hòa hợp, một loại khác là phỏng theo lễ nghi cổ xưa, chính là lễ Tiêu phòng. Thời cổ đại Hoàng hậu sống trong cung điện tên là Tiêu Phòng, khi đó địa vị của Hoàng hậu vô cùng cao, không cần che khăn voan, mười dặm trang sức đỏ, Hoàng Thượng tự mình đứng trước đại điện được trang trí ngập tràn lụa đỏ nghênh đón, đưa Hoàng hậu đến thẳng Tiêu Phòng. Dọc đường đi tiếp nhận cúi lạy của bách quan, tôn vinh đến cực điểm. Rồi sau đó thay đổi triều đại, theo nam nữ đại phòng dần dần hưng thịnh, loại lễ này rất hiếm khi xuất hiện, thẳng đến khi Dục triều có thể cưới nam hậu, lễ Tiêu phòng liền được dùng đến, chẳng qua loại lễ này rõ ràng là nâng lên địa vị của Hoàng hậu, cho nên ngoại trừ Thế Tông hoàng đế, vì đề phòng quyền thế của nam hậu quá lớn, mấy đời sau cũng không dùng qua loại lễ tiết này nữa. Tiêu Thừa Quân đã trở thành Hoàng đế, rốt cuộc không cần cố kỵ cái gì, muốn cho Hoàng hậu của y vô hạn vinh sủng, ai cũng không thể ngăn trở. Lâu Cảnh hơi giật mình mà nghe Thường Ân ghé vào lỗ tai hắn lải nhải các trình tự của đại điển, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, Thường Ân đã đeo xong kim quan chạm trổ hình chim phượng khảm đông châu cho hắn. Mũ phượng này so với loại của nữ tử thì đơn giản hơn, nhưng so với hoa quan của nam tử bình thường thì xa hoa hơn một chút, hai sợi tơ chỉ vàng tinh tế đính hạt châu lớn nhỏ thả dài hai bên mũ. Hỉ phục màu đỏ rực rỡ, tay áo rộng, bên ngoài khoác tầng sa y màu đỏ, trên áo thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng, theo từng bước đi mà lay động, lúc ẩn lúc hiện, trông rất sống động. (Hoa quan: là cái loại chụp tóc của con trai được nạm ngọc, thêu,... đại khái là trang trí cầu kì, đẹp ế) Rốt cục Lâu Kiến Du cũng khỏi bệnh, sắc mặt đầy vui mừng mà ngồi trong chính đường. Hắn không dự đoán được Tiêu Thừa Quân có thể lên ngôi hoàng đế, hiện giờ Lâu Cảnh làm hoàng hậu, thứ nhất là không thể khống chế Lâu gia, vả lại hắn còn được theo chân làm quốc trượng, mặc dù hắn không nhận được công việc hay chức vụ gì, nhưng mọi người cũng sẽ vội vàng nhào tới nịnh bợ Lâu gia cả thôi. Ngụy thị thì vác bộ mặc cực kì khó coi mà nhìn bài vị của Từ thị trên bàn, lại nhìn Lâu Kiến Du cười toe tóe, trong lòng càng hận, lạnh giọng nói: “Nhi tử tốt của ngươi có làm Hoàng hậu thì cũng chẳng bận tâm đến ngươi chút nào đâu, mù rồi hay sao, còn cao hứng cái nỗi gì?” Lâu Kiến Du nghe vậy, ý cười trên mặt nhất thời phai nhạt vài phần. Tiếng trống nổi lên, Tiêu Thừa Cẩm y theo lễ Tiêu phòng tới nghênh đón hoàng tẩu đã đến trong viện, đang đối đáp với Xướng lễ quan. “Tĩnh vương Tiêu Thừa Cẩm, phụng chỉ nghênh Hoàng hậu vào cung.” Tiêu Thừa Cẩm mặc lễ phục màu lam nhạt, bên ngoài cũng khoác một kiện sa y màu đỏ, mỉm cười mà đem bạch ngọc nhạn đẩy tới. (Bạch ngọc nhạn (thường đi chung với Hàm Liên bội) là miếng ngọc hình con nhạn, mới đầu bạn cứ nghĩ là con nhạn sống màu trắng)) Lúc này Lâu Kiến Du mới kịp phản ứng, hôm nay làm lễ Tiêu phòng, ngẩng đầu nhìn Lâu Cảnh không có khăn che đầu, tao nhã vô song hành lễ với bài vị Từ thị. Rõ ràng Hoàng Thượng vô cùng coi trọng Hoàng hậu này, mà về sau Lâu Cảnh nắm quyền, phụ thân là hắn sẽ không bao giờ có thể sử dụng hiếu đạo để áp chế Lâu Cảnh nữa, những thứ tốt đẹp hắn đang chờ đợi kia chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, Lâu gia vẫn là không thoát khỏi bàn tay của Lâu Cảnh. Không quản trong lòng Lâu Kiến Du và Ngụy thị có trăm vị tạp trần thế nào, Lâu Cảnh vẫn tràn đầy vui mừng mà thực hiện nghi lễ, cùng Tiêu Thừa Cẩm chào nhau, được “tiểu thúc tử” dẫn dắt mà bước lên liễn xe Cửu Long ngập trong sắc đỏ, mười sáu con tuấn mã kéo xe, chầm chậm hướng về hoàng cung. Bách quan đi theo phía sau, tiếng trống, tiếng nhạc không ngừng vang lên suốt dọc đường đi, dân chúng bị ngăn trở từ xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đội ngũ đón dâu rầm rộ với tiếng nhạc du dương và liễn xe hoa mỹ. Liễn xe đi tới trước cửa chính cung - cung Phượng Nghi, Lâu Cảnh bước xuống liễn xe, đi vào cửa chính. Tơ lụa đỏ rực rỡ, theo dưới chân hắn, trải dài đến thềm ngọc phía trên, dẫn tới bên trong đại điện, bách quan xếp hàng hai bên, cúi người quỳ lạy, tiếng trống, tiếng nhạc ngân vang không dứt. Một người mặc lễ phục màu đỏ rực rỡ, đầu đội Cửu long kim quan, trong tay cầm một đóa hoa kết từ lụa đỏ, đứng ở giữa đường, mỉm cười nhìn hắn, đúng là người nghênh cưới hắn hôm nay - Hoằng Nguyên đế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]