Chương trước
Chương sau
Tròn xoe như ngọc trong dòng suối, trong sáng không tì vết, êm ái như ngọn gió lướt qua rừng tùng mùa hạ.*
Mọi người sửng sốt ngẩn người ra một lát, uống rượu, giở trò vô lại, tất cả đều đứng dậy, nhất tề hành lễ, “Thế tử!”
Trần tướng quân vẫn ngồi trên ghế chủ vị, kinh ngạc mà há to miệng. Thế tử An Quốc công Lâu Cảnh! Không phải bây giờ hắn nên ở Giang Châu diệt phỉ hay sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đại doanh Tấn Châu?
Lâu Cảnh đi vào trong phòng, cũng không dừng lại, lập tức bước thẳng đến chủ vị, đều nhịp theo sát phía sau là mười sáu người mặc trang phục thị vệ màu đen, nhìn kỹ sẽ thấy, trên bộ đồng phục màu đen kia có những ám văn màu bạc phản chiếu mơ hồ dưới ánh nến, hiện ra hình ảnh mây trôi trên bầu trời.
“U Vân thập lục kỵ!” Phó tướng Lý Thành kinh hô ra tiếng, U Vân thập lục kỵ đi theo bên người lão An Quốc công năm xưa hành động như quỷ mị, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đáng tiếc là đã lấy thân tuẫn chủ, không ngờ mình lại được gặp U Vân thập lục kỵ lần nữa.
Lâu Cảnh đi đến chủ vị, nện bước đều đều, không ngừng lại chút nào, tuy rằng trên môi vẫn mỉm cười nhưng mi mục lại là một mảnh trong trẻo và lạnh lẽo. Trần tướng quân đã đứng dậy, bị khí thế của hắn chấn nhiếp mà theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
(mi: mày, mục: mắt)
Mà nửa bước này đã là rời khỏi vị trí chủ vị, xét về mặt khí thế thì rành rành là kém cả đoạn, Lâu Cảnh không chút khách khí mà trực tiếp ngồi xuống, U Vân thập lục kỵ phân ra đứng ở hai bên, khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Doanh trướng im phăng phắc, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía chủ vị, Lý Thành là người đầu tiên kịp phản ứng, quỳ xuống hành lễ, “Ra mắt Trấn Nam tướng quân.”
Bây giờ Lâu Cảnh là tướng quân có tước vị trong người, không người nào ở đây có phẩm cấp cao hơn hắn, quỳ xuống hành lễ đúng là việc phải làm.
Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, các vị thiên tướng, tiểu tướng đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, quân kỷ nghiêm minh, so với bộ dáng cà lơ phất phơ vừa rồi thì khác biệt như trời với đất.
Trần tướng quân thiếu chút nữa tức đến nghẹn thở, lúc này mới hiểu được, những người này không hẳn là khó trị, chỉ là không thèm nghe hắn mà thôi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi thầm hận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Nghe nói thế tử phụng hoàng mệnh đến trấn thủ Giang Châu, không biết hôm nay tới Tấn Châu là muốn làm gì vậy?”
Gọi thế tử chứ không gọi tướng quân, chính là cường điệu binh quyền Tấn Châu hiện tại đã không nằm trong tay Lâu gia.
Lâu Cảnh cười như không cười mà nhìn hắn một cái, “Nghe nói Trần tướng quân là người nhà hữu tướng, tốc độ thăng chức thật không giống người thường nha ~”
“Ngươi...” Trần tướng quân đỏ bừng mặt, thời điểm Lâu Cảnh rời khỏi Tấn Châu ba năm trước, hắn chỉ là một viên tiểu tướng nho nhỏ, hiện giờ thật vất vả lắm mới trở thành người đứng đầu ở đây, nhưng vị thế tử gia này lại không có chút ý tứ tôn trọng nào mà liếc mắt nhìn hắn.
“Hữu tướng mưu nghịch tác loạn, kinh thành giới nghiêm, Trần tướng quân đây là tính toán mang đại quân Tấn Châu đi đâu vậy?” Lâu Cảnh lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
Chúng tướng liền ồ lên, hữu tướng mưu nghịch, nếu bọn hắn đi theo tên họ Trần này đến Tấn Nam thì chẳng phải cũng là loạn thần tặc tử hay sao?
“Thế tử cứ nói đùa, bản tướng phụng chỉ điều binh, chưa bao giờ nghe nói đến việc hữu tướng mưu nghịch cả.” Tuy trong lòng lo lắng không thôi nhưng Trần tướng quân vẫn tỏ ra trấn định mà nói.
Lâu Cảnh lại không tính toán cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, hơi hơi nâng tay lên, “Bắt hắn cho ta!”
Hai U Vân vệ phía sau ra tay nhanh như chớp, một tay bắt người, áp quỳ xuống dưới đài. Vài tâm phúc của Trần tướng quân liền bước ra ngăn trở, “Thế tử, ngươi đây là có ý gì? Tướng quân là do triều đình khâm điểm...”
“Giết!” Lâu Cảnh nhìn lướt qua, không muốn dây dưa cùng những người này.
Khi U Vân thập lục vệ lên chiến trường, liền biến thành U Vân thập lục kỵ. Nhiệm vụ tối trọng yếu của U Vân thập lục kỵ chính là giết người!
“Xoẹt xoẹt xoẹt” vài đạo bóng dáng màu đen giống như những mũi tên nhọn từ phía sau Lâu Cảnh bắn ra, lưỡi đao nối thành một mảnh bạch quang chói mắt dưới ánh nến rồi nhanh chóng biến mất. Không đợi mọi người kịp phản ứng, mấy người đứng ra nói chuyện đã bị cắt đứt yết hầu, ngã gục trên mặt đất.
“Lâu Cảnh, ngươi dám...” Trần tướng quân mở to hai mắt nhìn, một câu còn chưa dứt, lưỡi đao sắc bén của Vân Nhất đã dán đến trên cổ, thoải mái mà kết thúc tính mạng của hắn.
Trong doanh trướng hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị một màn lôi đình trước mắt trấn nhiếp rồi, âm thầm may mắn chính mình chưa từng phản bội.
“Loạn thần tặc tử, chết không đáng tiếc.” Thiên tướng Hoa Phong mắng ra một câu, đánh vỡ sự yên tĩnh của cả phòng, khiến bầu không khí nặng nề đầy áp lực này dịu đi không ít. Đều là binh sĩ từ chiến trường trở về, nào có ai chưa từng gặp qua máu người, nhìn tình trạng máu me trước mắt cũng chẳng đến mức tim đập chân run, đều nhanh chóng phản ứng, sôi nổi đi theo tán đồng.
“Ta biết các vị tướng sĩ ở đây đều có một tấm lòng trung quân ái quốc, nhất định sẽ không bị tiểu nhân che mắt.” Lâu Cảnh lộ ra một nụ cười ôn hòa, thanh âm cũng không còn lãnh ngạnh như vừa rồi, “Hiện giờ quốc nạn lâm đầu, Hoàng Thượng bị nhốt trong cung, hữu tướng cầm giữ triều chính, kinh thành tràn ngập nguy cơ, bản tướng không thể ngồi yên không để ý tới, vì không để các vị tướng sĩ mạc danh trở thành loạn thần tặc tử, cũng vì muốn chính tay đâm chết kẻ gian đã hại chết tổ phụ ta!”
(mạc danh: chắc là trong ý mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao)
“Xin nghe theo hiệu lệnh của đại tướng quân!” Nói đến lão An Quốc công, chúng tướng nhất thời sinh ra vài phần bi phẫn.
“Lý Thành!” Lâu Cảnh cao giọng điểm tướng.
“Có mạt tướng.” Lý Thành lập tức bước ra khỏi hàng.
“Lập tức điểm binh, thu thập hành trang, ngày mai nhổ trại xuất chinh!”
Ngày ấy, Thuần Đức đế chỉ thanh tỉnh được một lát rồi lại chìm vào mê man, mơ mơ màng màng suốt mấy ngày qua.
Tam hoàng tử bị nhốt ở điện Bàn Long, Trần Thế Xương sợ ném chuột vỡ bình nên không dám có hành động gì lớn, nhưng mắt thấy Tiêu Thừa Quân đã muốn đánh đến kinh thành, hắn chỉ có thể phân phó Kinh Đô phủ phong tỏa cửu môn, toàn thành giới nghiêm, không được để bất cứ tin tức nào truyền ra ngoài.
Nhưng tin tức từ ngoại thành lại cuồn cuộn không ngừng mà truyền đến.
Tựa hồ đại quân Mân vương có đại tướng thống lĩnh, một đường thế như chẻ tre, như giẫm trên đất bằng. Ở giữa Giang Châu và kinh thành chỉ có một Thanh Châu, nhưng mà Thanh Châu đã sớm bị Thẩm Liên gây sức ép đến vỡ nát, binh lực tan rã. Trần Thế Xương chỉ còn cách điều động khẩn cấp quân Lô Châu ở phía Đông, gấp rút tiến đến tiếp viện.
“Lô Châu binh hùng tướng mạnh, đại quân có ba vạn người, nhất định có thể ngăn cản một trận.” Hình bộ thượng thư thấy Trần Thế Xương đứng ngồi không yên, liền lên tiếng khuyên giải, an ủi hắn.
Binh bộ thượng thư Tôn Lương cũng không nói xen vào, chỉ yên lặng mà nhìn bản đồ trên bàn. Lô Châu nằm ở phía Đông Thanh Châu, trong tình hình này thì quả thật nó chính là một lợi kiếm, nhưng Việt Châu ở phía Nam lại là một vỏ kiếm, nửa bao bọc lấy Lô Châu.
“Báo --” mọi thư từ khẩn cấp về tình hình chiến sự đều được kỵ binh ra roi thúc ngựa đưa trực tiếp vào cung, vừa nghe thấy âm thanh này, Trần Thế Xương đã cảm thấy căng thẳng trong lòng.
“Quân báo khẩn cấp,” tiểu binh kia hộc tốc chạy vào, lau lau mặt một phen, nói: “Thứ sử Việt Châu đột nhiên phát binh, ngăn trở binh lực Lô Châu, đại quân Mân vương đã phá Thanh Châu, cách kinh thành không đủ hai trăm dặm!”
“Cái gì!” Trần Thế Xương ngã ngồi xuống ghế, như thế nào lại quên, như thế nào lại quên lão thất phu họ Mộc kia chứ!
“Quân Tấn Châu đâu? Sao đại quân Tấn Châu vẫn không có tin tức gì?” Hình bộ thượng thư cũng luống cuống, vội vàng kéo áo tiểu binh báo tin kia hỏi.
Tiểu binh này vốn nhận nhiệm vụ báo tin quân tình phía Nam, đâu có biết tình hình Tây Bắc thế nào, vẻ mặt đầy hoang mang, mờ mịt.
“Báo --” đang nói, chiến báo Tây Bắc đã tới rồi, “Đại quân Tấn Châu đã đến Tấn Nam, cách kinh thành chưa tới một trăm dặm!”
“Tốt!” Trần Thế Xương nhanh chóng bình tĩnh lại, “Lệnh cho quân Tấn Châu đẩy nhanh tốc độ, mau chóng ngăn chặn Mân vương!”
Trong suốt thời gian này, không khí trong hoàng cung cũng thập phần khẩn trương, nhóm cung phi nghe được tiếng gió, đều tránh ở trong cung của mình không dám đi ra, điện Bàn Long thủ vệ sâm nghiêm, ba tầng trong ba tầng ngoài đều được vây quanh bởi mấy trăm Vũ Lâm quân.
Thật ra binh quyền Vũ Lâm quân cũng không nằm trong tay Kỷ Hoàng hậu, hắn chỉ có thể điều động mấy trăm người phụ trách nghi thức mà thôi, tất cả đều điều lại đây.
“Ta muốn gặp phụ hoàng! Nhị hoàng huynh có thể đi vào, dựa vào cái gì mà ta không thể!” Ở trong thiên điện ngây người mấy ngày, rốt cục Tiêu Thừa Đạc cũng không thể nhịn được nữa, tranh cãi ầm ĩ muốn gặp Thuần Đức đế.
“Điện hạ, hiện giờ Hoàng Thượng đang bệnh, ngàn vạn lần không nên gây ồn ào đâu ạ.” Hoài Trung tận tình khuyên nhủ.
“Tên cẩu nô tài, ngươi thông đồng tốt với bọn họ, muốn mưu quyền soán vị phải không!” Tam hoàng tử lớn tiếng la hét ầm ĩ, mấy ngày nay Kỷ Hoàng hậu không cho hắn gặp mặt Hoàng Thượng, vạn nhất truyền xuống chiếu thư, mà hắn thì cái gì cũng không thấy được, nói không chừng còn bị Vũ Lâm quân một đao chém chết, càng nghĩ càng sợ hãi, tranh cãi ầm ĩ cũng càng thêm lợi hại.
Thuần Đức đế hôn mê bất tỉnh cũng bị âm thanh ồn ào này đánh thức, đột nhiên cao giọng nói: “Cho hắn vào đi!”
Kỷ Chước nhìn thoáng qua Thuần Đức đế đột nhiên lên tinh thần, quay sang ra hiệu cho Tiêu Thừa Cẩm đang ngồi trên nhuyễn tháp, ý bảo hắn đứng sau lưng mình. (gà trống bảo vệ con)
“Phụ hoàng!” Tiêu Thừa Đạc khóc hô bổ nhào vào trước giường, bộ dạng giống y như cha đã chết rồi vậy.
Hôm nay, khí sắc của Thuần Đức đế đột nhiên tốt lên không ít, giãy dụa ngồi dậy, đối với Tiêu Thừa Đạc, chính là nâng tay cho một cái tát, đánh cho lệch mặt ngã nhào xuống đất.
“Phụ hoàng?” Tam hoàng tử hoàn toàn ngây người, ngã ngồi dưới đất lăng lăng mà nhìn Thuần Đức đế.
“Đi, gọi Trần thị đến đây cho trẫm!” Thuần Đức đế tựa như dã thú sắp chết, hai mắt đỏ rực, hiện ra vài phần điên cuồng.
Hoài Trung nhìn về phía Kỷ Hoàng hậu, thấy Hoàng hậu gật đầu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài, sai người đi cung Vĩnh Ninh bắt Trần thị đến đây.
Thuần Đức đế tựa người vào một chiếc gối lớn, thở dốc một lát, sau đó mở mắt nhìn Kỷ Chước, “Hiện giờ bên ngoài thế nào rồi?”
“Hồi Hoàng Thượng, hữu tướng phong tỏa cửu môn, cụ thể như thế nào thần cũng không rõ ràng lắm, nghe nói đại quân cần vương đã qua Thanh Châu.” Ngữ điệu nói chuyện của Kỷ Chước vẫn lạnh như băng mà bình tĩnh như trước, khiến người nghe hắn nói cũng không tự chủ được mà trấn định lại, “Nếu Hoàng Thượng tỉnh, còn thỉnh Hoàng Thượng nhanh chóng hạ chỉ cho Khánh Dương bá điều Vũ Lâm quân bảo vệ hoàng cung.”
Hiện giờ, trong kinh thành còn gần ba nghìn Vũ Lâm quân, nhưng không có thủ dụ của Hoàng Thượng thì không thể điều động.
Thuần Đức đế vươn tay sờ soạng đầu giường một chút, lấy ra một công văn màu vàng sáng, đưa cho Hoàng hậu, “Vũ Lâm quân đều giao cho ngươi điều phối.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Kỷ Chước tiếp nhận phong thủ dụ kia, mở ra nhìn một lần, lập tức thay đổi người canh giữ bên ngoài, muốn tả thống lĩnh Vũ Lâm quân Chu Tung lập tức xuất cung, đem thủ dụ giao cho Khánh Dương bá, điều binh bảo vệ hoàng cung, vô luận là ai, tất cả đều ngăn ở ngoài cung.
“Lấy giấy bút đến, trẫm muốn lập chiếu thư truyền ngôi.” Thuần Đức đế nhìn Hoàng hậu điều binh khiển tướng đâu vào đấy, thở dài một tiếng, dường như vừa hạ quyết tâm, liền nói ra một câu như vậy.
Đại quân Mân vương không bị ngăn trở, một đường thông suốt thẳng tiến đến hoàng thành, mà tốc độ của đại quân Tấn Châu cũng không chậm, còn đến kinh đô trước một bước.
Hữu tướng vội vã đi lên thành lâu, trong khoảng thời gian vừa rồi, quân Tấn Châu vội vàng chạy đi, không truyền đến bất cứ một tin tức gì, hắn không thể ra khỏi thành, dự định đứng trên thành lâu ủng hộ sĩ khí của đại quân Tấn Châu.
(thành lâu: tháp canh xây trên tường lớn bao quanh kinh đô hoặc một khu vực để phòng vệ)
Sau khi chỉnh đốn quan đái, Trần Thế Xương khí vũ hiên ngang mà đứng ở trên thành lâu, nhìn xuống đại quân chỉnh tề đồ sộ dưới thành, trong lòng càng thêm yên tâm, cao giọng hô: “Trần tướng quân ở chỗ nào?”
(quan đái: chỉ phục sức của quan gia thời xưa)
Không người nào trả lời.
“Trần Tướng quân ở chỗ nào?” Lại hô to một tiếng.
Lúc này, kỵ binh phía trước chậm rãi tách ra, một người mặc ngân giáp giục ngựa thong thả tiến lên. Dáng người cao ngất, khí thế phi phầm, chậm rãi ngẩng đầu cùng hắn nhìn nhau, cười vang nói: “Hữu tướng đại nhân, đã lâu không gặp!”
“Lâu Cảnh!” Khóe mắt Trần Thế Xương muốn nứt ra, suýt nữa té từ trên tường thành xuống, nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song kia, trong mắt hắn, lại như ác quỷ đòi mạng đến từ địa ngục!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.