Ngày tháng nối tiếp qua mau, thời tiết cũng trở nên lạnh dần, thoáng một cái đã đến dịp cuối năm, người người trong kinh thành đều vội vàng, tất bật chuẩn bị hàng tết.
Đây chính là thời điểm để địa tô thu từ điền trang, tiền thuê của các cửa hiệu và bạc thu từ các loại thuế khác nhau gửi về đến kinh thành. Một năm này cũng coi như được mùa, ngoại trừ Thanh Dương bị thiên tai, những nơi khác đều không xảy ra đại nạn gì, số bạc gửi về cũng không nhỏ.
(Địa tô: đây là từ cũ - dùng trong thời xưa: Nói về phần hoa lợi hoặc khoản tiền mà người mướn ruộng đất sản xuất phải nộp cho chủ sở hữu ruộng đất: Tá điền được giảm địa tô khi bị thiên tai...)
Mùng bảy tháng chạp, trời đổ tuyết lớn, trong kinh thành là một mảnh an bình.
Từng đoàn mây xám xịt, nặng nề giăng kín bầu trời, vì thế, còn chưa đến hoàng hôn mà sắc trời đã trở nên ảm đạm và tối sầm lại. Đèn dầu trong Túy Tiên lâu đã sớm được thắp lên, ánh sáng nhàn nhạt và ấm áp tỏa ra xung quanh khiến nơi này càng thêm nổi bật giữa những mái ngói xám tro của kinh thành, có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Hiện tại cũng là thời điểm quan viên từ các địa phương trở về kinh thành báo cáo kết quả công tác, chính vì vậy mà việc kinh doanh của Túy Tiên lâu càng thêm nhộn nhịp, sôi nổi hơn bình thường không ít.
“Lần này ta kiếm được một đống bạc, vẫn nhờ Trạc Ngọc giật dây đấy.” Khánh Dương bá nâng chén, cười lớn cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400865/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.