“Đừng nói nữa…” Cơ thể Tiêu Thừa Quân căng thẳng, gắt gao nắm lấy bàn tay của đệ đệ, “Chúng ta là huynh đệ, ngươi không cần phải nói những lời đó.”
Tiêu Thừa Cẩm nhìn ca ca, hơi hơi mỉm cười, “Ca ca, ta biết mấy năm nay ngươi vẫn luôn tự trách chính mình. Kỳ thật, điểm tâm năm đó, ta biết là có độc nên chỉ ăn một ngụm.”
“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Thừa Quân mở to hai mắt nhìn, chỉ cảm thấy trong đầu ông một tiếng, cả người choáng váng. Năm ấy Tiêu Thừa Cẩm còn nhỏ như vậy, thế nhưng đã biết, nhưng vì sao hắn còn muốn ăn? Vì sao những năm gần đây vẫn không nói cho y biết?
“Khụ khụ…” Tiêu Thừa Cẩm cầm tay huynh trưởng thật chặt, giống như sợ y tức giận mà bỏ đi, “Cơ thể ta vốn không được tốt, từ trong bụng mẹ sinh ra đã như vậy rồi, nhiều năm không nói, chỉ là… muốn ca ca thương ta nhiều hơn,… ca ca, đừng trách ta…”
Tiêu Thừa Quân nhắm hai mắt lại, hít thật sâu một hơi, “Không trách ngươi.” Từ nhỏ đệ đệ đã thông tuệ dị thường, có thể từ nét mặt của cung nữ mà nhìn ra sự tình khả nghi, làm như vậy, nói cho cùng, vẫn là vì bảo hộ ca ca này.
Từ lúc được sinh hạ, thân thể của nhị hoàng tử luôn không được tốt, chưa cai sữa đã bắt đầu uống thuốc, Tiêu Thừa Quân vẫn biết điều này. Vì thế, dù chỉ ăn một chút điểm tâm kia, đối với thân thể gầy yếu này mà nói, độc dược đó vẫn là chí mạng. Đệ đệ nói nhẹ nhàng như vậy, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400862/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.