“Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục.”(1) Tiêu Thừa Cẩm vươn bàn tay tái nhợt từ trong chăn ra, nắm lấy ống tay áo của Thái tử, “Bên trong triều đình là cảnh tượng “Long xà khởi lục”, huynh trưởng nhìn đến sát khí hay không?”
Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, thở dài nói: “Khắp nơi đều có sát khí, phụ hoàng nghi ngờ ta rất nặng, việc cấp bách chính là giảm bớt sự nghi kỵ của phụ hoàng.”
“Trừ phi ngươi ngớ ngẩn, ngây ngốc…” Tiêu Thừa Cẩm thở dài nói, tựa vào gối mềm trên nhuyễn tháp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiêu Thừa Quân đem tay đệ đệ bỏ vào trong chăn, im lặng không lên tiếng.
Lâu Cảnh nhìn hai huynh đệ, không hiểu sao lại có chút xót xa trong lòng, nếu thân thể của Nhị hoàng tử khoẻ mạnh, với Thái tử mà nói, chính là một trợ lực cực lớn.
Bỗng nhiên, tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh đánh vỡ sự trầm mặc trong thủy tạ, Tiêu Thừa Cẩm mở mắt ra, nhìn về phía vương phi đang ôm một hài tử tiến đến.
Tiểu nha hoàn nhận được lệnh của vương gia liền chạy đi bẩm báo với Trương thị. Trương thị đã tự mình bế hài tử lại đây.
“Hài tử vừa mới tỉnh lại và uống sữa xong.” Tĩnh vương phi dịu dàng cười, ôm đứa bé tiến đến trước mặt Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh.
Đứa nhỏ đã được ba tháng tuổi, làn da sẫm màu lúc mới sinh đã nhạt đi, trắng trắng hồng hồng nhìn rất đáng yêu, chỉ là bị mẫu thân mạnh mẽ mang ra, bé có chút không vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400839/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.