Lâu Cảnh nhìn bàn tay kia, trong lòng lại sinh ra một chút chờ đợi ngây thơ, thật muốn biết xúc cảm khi nắm lấy nó có còn mềm mềm như bánh bao hình con thỏ năm xưa hay không. Vì thế, tay Tiêu Thừa Quân còn chưa duỗi đến đúng chỗ, Lâu Cảnh như có ma xui quỷ khiến lập tức tiến tới nắm chặt.
Tiêu Thừa Quân sửng sốt một chút, lập tức khép lại năm ngón tay, thầm nghĩ, có lẽ Thái tử phi của y đang khẩn trương quá.
Bàn tay mang đến cảm giác ấm áp và khô ráo, không giống như cảm nhận lúc bé nhưng vẫn thấy mềm mềm như trước, vì thế Lâu Cảnh rất vừa lòng, tùy ý để Tiêu Thừa Quân dắt hắn bước đi. Chỉ là vừa mới nhấc chân lên, trên đùi lập tức truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim đâm lửa đốt, Lâu Cảnh cắn răng kiên trì đi tiếp, thầm mong thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng là tốt rồi.
Thật ra bàn tay của Thái tử điện hạ rất bình thường, khung xương rõ ràng, thon dài hữu lực. Chẳng qua trước đây Lâu Cảnh ở trong quân doanh, những bàn tay từng nắm đều dày vết chai sạn do vác nặng và luyện đao kiếm của binh sĩ. Vì thế, Lâu Cảnh cảm thấy bàn tay hàng năm cầm bút, ngẫu nhiên cầm kiếm của Thái tử điện hạ đặc biệt nhẵn nhụi và mềm mại.
Từ cửa chính Đông Cung đến điện Minh Đức được trải thảm đỏ thật dài, cẩm giày bước qua, không hề nhiễm một hạt bụi nhỏ. Mặt trời chìm dần về phía tây, bầu trời nhanh chóng tối sầm lại, Vũ Lâm Quân cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-vi-ha/1400824/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.