Cố Thanh — Cố Đạo là nghệ danh của thầy Cố, thầy Cố vốn tên là Cố Thanh. Chuyện này Lộc Lộc cũng vừa mới biết, đây cmn quả thật chính là cái tên hay nhất Lộc Lộc từng nghe.
Giáo sư đại học A — Thầy Cố đóng phim rất ít chủ yếu là do nghề chính của anh là giáo sư khoa nhiếp ảnh đại học A, chủ giảng môn chụp ảnh tài liệu.
Sinh năm 1986 — Mẹ ơi chín tuổi chính là sự chênh lệch tuổi tác đẹp nhất Lộc Lộc không chấp nhận phản bác!!
“Cô là,” Cố Thanh thấy khuôn mặt đỏ như tôm luộc của Lộc Lộc, vô cùng săn sóc vờ như bản thân chưa từng nghe thấy câu lăn giường kia mà chỉ tò mò hỏi cô: “Cô là fan tôi sao?”
“Không phải!” Lộc Lộc lập tức phủ nhận, “Em không phải fan anh! Em chỉ là, khụ khụ, thỉnh thoảng đùa một chút xíu thôi ạ.”
Tuyệt đối không thể thừa nhận mình là fan! Tuyệt đối không thể! Sau này Cố Thanh nhớ đến Lộc Lộc cô, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là “À Lộc Lộc sao, đó là fan của tôi”, chứ không phải là “À Lộc Lộc là đối tượng xem mắt của tôi”.
Ý nghĩa của hai việc kia có thể giống nhau sao! Không hề! Level của fan và đối tượng xem mắt giống nhau sao! Không luôn!
“Vậy à,” Cố Thanh rót nước giúp Lộc Lộc, anh không hề nghi ngờ tính chân thật của điều đó mà chuyển chủ đề, “Tự chọn một nhà hàng phong cách Giang Nam mà không hỏi qua ý cô, thật là có lỗi. Ông chủ nơi này là bạn của tôi, hương vị vô cùng ngon.”
Đây là lời giải thích, đồng thời ngầm đảm bảo với cô rằng tính bảo mật ở nơi này rất tốt. Quả thật Lộc Lộc cảm động muốn khóc, người mình yêu sao mà ân cần quá trời quá đất vậy nè. Cô vô cùng cẩn thận đáp lại Cố Thanh từng câu, Cố Thanh không thích nói nhiều cho lắm, đa số thời gian chỉ im lặng.
Thấy cuộc trò chuyện rơi vào lúng túng, Lộc Lộc hơi sốt ruột, vắt óc tìm đề tài, đến khi thật sự không tìm nổi Lộc Lộc đành hỏi đùa: “Sao người như thầy Cố lại phải đi xem mắt ạ?”
Bầu không khí yên tĩnh, Cố Thanh ngạc nhiên nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng cười ra tiếng.
“Cô thật sự, khá là đáng yêu đó.”
Dáng vẻ anh cong cong mắt cười thật là quyến rũ. Lộc Lộc ngây ngất, cảm thấy bối rối không biết tôi là đâu đây là ai. Cố Thanh đặt chiếc đũa trên tay xuống, “Lần trước khi đến đây giao lưu, giáo sư An nói con gái cô là một Họa Sĩ lâu năm của tôi, hỏi tôi có thể ký tên cho con gái cô được không. Tôi nghĩ ký thì nên đặc biệt một chút, hỏi tên con gái cô là gì, cô ấy bảo cứ viết là Lộc U U. Cũng thật trùng hợp, đây chẳng phải là đại fan [1] của tôi sao?
[1] Đại fan hay còn gọi là fan đầu não, chỉ người lãnh đạo của một nhóm fan hâm mộ.
“Tôi nghĩ đến đây ăn một bữa cơm mà thôi, dù sao cũng là một Họa Sĩ sẵn sàng vượt núi đao xuống biển lửa vì mình. Giáo sư An nói với cô là đi xem mắt à?”
Lộc Lộc: ………….. Rút đao ra đi mẹ.
Cô vội vàng đứng lên, cúi đầu với Cố Thanh. Động tác này vừa đột ngột lại vừa nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Cố Thanh chỉ có thể sững sờ một chỗ, đôi mắt đào hoa kia mở to vì ngạc nhiên, vô cùng kinh ngạc khi thấy cô gái nhỏ trước mặt vừa cúi gập người lia lịa vừa nói: “Chào thầy Cố, em chính là fan của anh em ngại em không dám nói em đã lừa anh em xin lỗi thực ra em vô cùng vô cùng thích anh hy vọng anh ngày một tiến lên phía trước em sẽ mãi mãi là người đứng đằng sau nhìn anh tỏa sáng trên sân khấu thầy Cố anh phải sống thật tốt nhé tạm biệt!”. truyện ngôn tình
Cô gái nhỏ nói liền tù tì một hơi, bỏ chạy không thèm quay đầu lại dù chỉ một lần.
Mãi đến khi Lộc Lộc chạy xa rồi Cố Thanh mới hồi phục tinh thần. Người đại diện Vương Sóc, người đang ngồi ở bàn phía sau, ló đầu ra thăm dò rồi tấm tắc vài tiếng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi Cố Thanh, cứ thừa nhận đây là xem mắt thì có sao? Còn xấu xa trêu ghẹo con gái nhà người ta.”
Cố Thanh mỉm cười nhìn người đại diện nhà mình: “Giúp cậu một ân tình cậu còn chưa thấy đủ à? Tên choá này, nhớ lại cái lúc cậu ôm đùi tôi khóc lóc cầu xin đi.”
Cố Thanh đồng ý đi ăn bữa cơm này chủ yếu là vì người đại diện nhà mình nợ giáo sư An một ân tình, Vương Sóc cầu xin Cố Thanh nên mới có cuộc gặp gỡ lịch sử với Lộc Lộc vừa nãy.
Vương Sóc nghe thấy vậy thì lắc đầu, “Nếu sau này tôi có con gái, nhất định tôi sẽ nói với nó không nên thích một tên mặt người dạ thú như anh.”
“Nói trước bước không qua.”
Cố Thanh cười đến là dịu dàng, anh cúi đầu suy nghĩ, chống cằm nhìn dòng người hối hả bên ngoài cửa kính, vô tình nhìn thấy Lộc Lộc đang đứng chỗ đèn tín hiệu. Cô gái nhỏ có mái tóc ngắn, khuôn mặt rất nhỏ, mặc áo khoác lông màu trắng phối với váy kẻ vuông màu đỏ, đeo giày Martin màu đen. Vừa trong sáng lại vừa ấm áp, giống như cô bé Thumbelina được bảo vệ giữa tòa tháp ngà.
Ông chú già ba mốt tuổi Cố Thanh cúi đầu thở dài một tiếng, hâm mộ nói: “Tuổi trẻ thật là tốt.”
Vương Sóc đang thanh toán hóa đơn cho Cố Thanh, nghe thấy câu này không hiểu sao tóc gáy dựng hết cả lên, quay đầu lại hoảng sợ mà dặn dò Cố Thanh: “Anh giai à em xin anh đó, chúng ta đừng gây họa nữa, tha cho cô gái thanh thuần nhà người ta một đường sống đi được không?”
Cố Thanh tựa người vào ghế, lười biếng đáp: “Tôi có làm gì đâu, sao cậu cứ làm như tôi gây ra tội tày trời gì không bằng vậy?”
“Không phải tôi sợ,” Vương Sóc vô cảm nói, “Tôi chỉ nhớ đến dáng vẻ bỉ ổi của anh khi mỉm cười rồi đập nguyên chai rượu vào đầu nhà đầu tư lần trước mà thôi.”
“Ồ, gã đó muốn chơi quy tắc ngầm với tôi, tôi chỉ đang dạy hắn cách làm người thôi –”
“Thôi đi anh giai, đập bể chai rượu thì còn có lí do,” Vương Sóc tiếp tục lên án, “Thế cái lần anh hung dữ khiến thằng bé con nhà hàng xóm khóc thì sao.”
Cố Thanh cười, “Chuyện này tôi có thể giải thích, thằng nhãi đó ăn trộm bình hoa của tôi, bắt nạt chó của tôi mà không thèm xin lỗi. Quan trọng là tôi chưa kịp nói gì nó đã khóc rồi trách ai được.”
Vương Sóc: “Thế cái lần trước nữa đe dọa phóng viên thì sao!!!!”
“Làm gì có,” Cố Thanh cụp mắt nghĩ, không nhanh không chậm mà đáp, “Tôi chỉ nhắc nhở hắn vài câu, tiến hành trò chuyện thân thiện về vấn đề hậu quả của việc chụp ảnh trái phép thôi mà.”
Vương Sóc cúi đầu nhìn người đàn ông này. Anh kiêu ngạo, tự cao tự đại, làm việc hay nói chuyện đều chậm rãi, nói là nho nhã cũng không ngoa. Nhưng có lúc người đàn ông này thật sự rất liều lĩnh, đáng sợ nhất là anh chẳng sợ liều lĩnh, lúc nào cũng tỏ vẻ không nhanh không chậm trông rất chi là dịu dàng.
Người đàn ông này, thật đáng sợ.
Cố Thanh vô tình nhìn thấy cô bé Thumbelina kia đã bỏ lỡ chuyến xe bus của mình vì phải nhặt một tấm poster sặc sỡ lòe loẹt. Thực ra khoảng cách có hơi xa, Cố Thanh không thấy rõ trên tấm poster vẽ cái gì, chỉ biết cô bé Thumbelina kia cẩn thận xoa xoa mặt trên tấm poster, có vẻ hơi khó chịu, bóng lưng nho nhỏ cúi thật thấp.
Cố Thanh vốn không để ý, cho đến khi anh thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên cây cột dán một tấm poster khá giống cái Lộc Lộc cầm trên tay. Anh nhìn lướt qua, trên tấm poster đó là ảnh chụp của anh. Lúc này anh mới phản ứng lại, cô bé fan lâu năm này trân trọng anh cỡ nào.
Thật khiến người ta cảm động.
Cố Thanh cầm chìa khóa xe lên, “Thanh toán xong chưa?”
Vương Sóc cằn nhằn không thôi đi theo Cố Thanh ra ngoài, “Ầy, xong rồi. Anh giai à anh muốn làm gì đấy? Phiền anh có tí tự giác là một nhân vật của công chúng đi cho tôi nhờ! Đang trên đường cái đó! Giữa ban ngày ban mặt! Anh cứ thế mà ra ngoài à!”
Cố Thanh: “Trước đây lúc đi ra ngoài tôi cũng vậy mà.”
Vương Sóc trợn mắt: “Trước kia anh không nổi!”
Cố Thanh: “Giờ tôi cũng đâu có nổi.”
Vương Sóc vội vội vàng vàng đeo khẩu trang kính râm cho anh giai trước mặt này: “Nổi nổi nổi! Anh giai à giờ anh nổi được chưa!”
Trong thời gian nói mấy câu đó, Cố Thanh đã lên xe rồi. Lưu loát lùi xe lại rồi khởi động xe chạy ra đường cái, sau đó rẽ vào một hướng, dừng ở bên cạnh bến xe bus. Anh bấm còi với Lộc Lộc đang nhặt poster, hạ cửa kính xe xuống, đeo khẩu trang và kính râm, mỉm cười “Hi” một câu rồi dịu dàng nói: “Cô gái, để tôi tiễn em.”
Cả quá trình diễn ra vô cùng trôi chảy, giả vờ như thật.
Vương Sóc co quắp trên ghế lái phụ, thầm nghĩ nửa đời này anh ta đã tạo nghiệp gì vậy trời.