Hôm nay là ngày cuối cùng ở Thành Đô nên Trúc Dạ Nguyệt tranh thủ về nhà thăm mẹ nuôi. Mẹ nuôi cô tính cách ôn hòa, hiền dịu nhưng cũng mạnh mẽ, dù cô không phải con ruột của bà nhưng bà luôn chăm sóc, yêu thương cô như con gái ruột vậy.
Còn nhớ có lần cô bị sốt cao, mẹ Trúc đã túc trực cả đêm bên giường chăm sóc cô.
Cô bị hàng xóm nói chỉ là đứa trẻ xui xẻo bị ba mẹ ruột ruồng bỏ có gì mà phải chăm sóc kỹ vậy thì mẹ Trúc liền tức giận cầm chổi đánh nhau với người hàng xóm đó.
Nhìn trên bàn toàn đồ ăn cô yêu thích, Trúc Dạ Nguyệt liền vui vẻ như cún con quấn lấy Trúc Tịnh An nũng nịu. Trúc Tịnh An vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Dạ Nguyệt, ấm áp nói: "Mau ăn đi, không thức ăn nguội sẽ không ngon mất."
"Mẹ, đồ ăn mẹ nấu, dù có nguội vẫn rất ngon. Mai con phải đến Hàng Châu rồi, sau này muốn ăn đồ mẹ nấu cũng rất khó khăn. Hay mẹ đến đó sống cùng con. Con sẽ thuê một căn hộ lớn, mẹ con chúng ta cùng sống. Ban ngày con đi làm, tối về ăn cơm mẹ nấu." Trúc Dạ Nguyệt liền đáp lại.
Trúc Tịnh An nhìn con cún trong lòng mà bất lực lắc đầu thở dài. Đứa nhỏ này bao giờ mới trưởng thành đây.
Ngoài phòng khách, Trúc Tịnh An đang ngồi tỉa bớt cành bó hoa mà Dạ Nguyệt khi nãy mua mang về. Trúc Dạ Nguyệt ngồi cạnh vẻ đang suy nghĩ trầm tư, tay thì đang bứt cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-nhu-truc/2901370/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.