Thân phận của Vệ Gia Ngọc ngược lại là không cần chứng minh nhiều hơn, nhưng việc Văn Ngọc có phải là đệ tử Cửu Tông hay không hoàn toàn chính xác là còn nghi vấn. Dù sao nếu nàng thật sự đến từ Cửu Tông, lúc trước làm sao chưa từng nghe nàng nhắc đến?
Nhưng là Cửu Tông lại ở ngoài ngàn dặm xa, nếu muốn phái người đến đó điều tra, vừa đi vừa về nhanh nhất cũng muốn tốn hơn phân nửa tháng, như thế làm sao được?
Nhưng nếu Văn Ngọc không phải là đệ tử Cửu Tông... Vệ Gia Ngọc làm gì đến lội vũng nước đục lần này, tốn công tốn sức nói dối để làm chi?
Việc này xác thực cũng không phải là trò đùa, Cát Húc vừa nghe cũng có chút do dự:
" Nếu Văn cô nương là đệ tử Cửu Tông, vậy trên người chắc là có lệnh bài của Cửu Tông?"
Lệnh bài của Cửu Tông thì tự nhiên là Văn Ngọc không có rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng lưng người trước mặt, giống như là hiếu kì hắn sẽ làm thế nào che lấp việc này được:
"Không có."
Nghiêm Hưng thấy Văn Ngọc không bỏ ra nổi lệnh bài để tự chứng minh thân phận, không khỏi cười lạnh một tiếng:
"Vậy Vệ công tử còn có phương pháp khác chứng minh sao?"
"Không có lệnh bài xác thực khó mà chứng minh thân phận, không bằng mấy vị hỏi nàng một chút vấn đề có liên quan đến Cửu Tông?"
Vệ Gia Ngọc vân đạm phong khinh đáp.
Huyệt thái dương của Văn Ngọc nhảy một cái, im lặng nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-hoai-bich/2351286/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.