Dịch: Minovan
Bức tường đá ngoài cửa không biết đã được bao nhiêu năm tuổi. Nó khoác lên mình màu xanh đen cũ kỹ xa xưa, đem theo những vết tích trôi chảy của thời gian, thật giống như một bức tranh thủy mặc lâu đời. Trần Mộ Bạch đỡ Cố Cửu Tư đi dạo chầm chậm trên con đường đó. Thời tiết ngày càng rét, Cố Cửu Tư lại vốn sợ lạnh, mùa đông ở đây thì lại lạnh lẽo ẩm ướt nên Trần Mộ Bạch đã phải tìm áo khoác mùa đông để mặc cho cô, còn bản thân thì vẫn mặc rất ít, chỉ mặc thêm một chiếc áo len mỏng màu tro bên ngoài chiếc áo sơ mi mà thôi, còn chiếc áo khoác thì vắt ngang trên tay.
Lúc ấy vốn là giờ bắt đầu làm cơm tối, đi trên đường, hương thơm đồ ăn cứ không ngừng thoang thoảng đâu đây, đằng xa là một nhóm nhỏ mấy đứa bé đang tụm lại nô đùa vui vẻ trên con đường này,
“Lúc còn nhỏ có phải anh cùng thường ra con đường này chơi không?” Cố Cửu Tư quay đầu nhìn anh, đáy mắt còn mang theo ý cười, phần lông ở quanh cổ áo khoác áp chặt vào mặt càng làm nổi bật lên vẻ trắng hồng trên gương mặt cô.
Trần Mộ Bạch che chở để cho mấy đứa bé đang nô đùa kia không đụng được đến người trong lòng mình. Anh quay đầu lại nhìn những đứa bé ấy, trên mặt chúng là những nụ cười vô lo vô nghĩ, anh cũng bất giác mỉm cười theo, “Hồi đó không có phiền nào, chỉ nghĩ đến chơi gì vui, đến khi trời tối rồi, rất nhiều ông bố bà mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731709/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.