Cô nói rất nhỏ, lại không rõ ràng nhưng Trần Mộ Bạch vẫn có thể nghe thấy được. Bàn tay đang nắm tay cô bỗng siết chặt lại. Có lẽ anh đã sai rồi, đáng nhẽ anh không nên giấu cô mọi chuyện. Anh cứ nghĩ rằng chỉ cần anh tự xử lý ổn thỏa mọi chuyện, để cô vô lo vô nghĩ trốn đằng sau anh là đủ rồi. Thế nhưng anh quên mất, cô vốn không phải là một người vô tâm như vậy, có một số chuyện nếu như cô không biết, cô sẽ lo lắng, sẽ không yên lòng, sẽ sợ hãi.
Xem ra cách thức chung sống của Trần Thốc và Tam Bảo cuối cùng vẫn không hợp với anh và Cố Cửu Tư.
Trần Mộ Bạch im lặng rất lâu mới lên tiếng, trong lòng anh vô cùng phức tạp nhưng nét mặt lại tỏ ra thoải mái đến không ngờ, “Lúc anh ở ngoài đợi ông ấy ra, thật ra anh rất hồi hộp. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp ông ấy ở một nơi như thế. Nơi đó là lần đầu tiên anh đến, ông ấy chắc cũng vậy. Dù gì ông ấy cũng là Trần Minh Mặc, nếu như còn chưa kết án ngày nào thì ngày ấy sẽ không có kẻ nào dám đụng đến ông ấy. Vì thế về điểm này anh không hề lo lắng. Tuy rằng ông ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ, vẫn là bộ dáng như trước đây, nhưng lại có cảm giác dường như trong một khoảnh khắc đã già đi rất nhiều, tinh thần cũng không còn tốt lắm, cũng không được mạnh mẽ như trước nữa. Ông ấy nói với anh rất nhiều chuyện vụn vặt, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731698/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.