Sau khi rời khỏi Thư gia, Đoàn Cảnh Hi không lập tức lên xe mà đứng dựa vào một bên cửa xe suy nghĩ rất lâu.
Gió đã nổi lên, tà áo khoác nhạt màu của người đàn ông ôn hoàn nho nhã ấy khẽ lay động trong gió. Có lẽ, đàn ông khi phải đến độ tuổi này rồi mới thực sự được coi là một người đàn ông chân chính. Cởi bỏ đi vẻ đẹp tràn đầy sức sống của tuổi trẻ và ánh hào quang rực rỡ, vẫn còn đó sự trầm ổn, chín chắn, phong độ tao nhã.
Thư ký bước từ trên xe xuống, Đoàn Cảnh Hi liền quay đầu lại, ánh mắt trấn tĩnh lên tiếng hỏi, “Có thuốc không?”
Cậu ta lập lức lấy thuốc và bật lửa ra đưa cho anh, Đoàn Cảnh Hi nhận lấy thuốc, thành thạo bật lửa lên, hút vài hơi rồi lại rơi vào trầm tư.
Trong suy nghĩ của cậu thư ký, Đoàn Cảnh Hi là một người có xuất thân gia thế, nhân cách tốt, tác phong cũng vô cùng tốt, không hề có thói quen xấu nào. Kể từ khi cậu theo Đoàn Cảnh Hi, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh hút thuốc nên cảm thấy hơi bất an, “Bộ trưởng, anh làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Đoàn Cảnh Hi kẹp điếu thuốc bằng hai ngón tay, giơ lên không trung, híp mắt nhìn một lúc rồi hút thêm một hơi sau đó vứt xuống một bên dập tắt tàn thuốc, “Đã lâu không đụng đến, cũng quên mất mùi vị như thế nào rồi.”
Không biết vì sao, cậu thư ký đột nhiên cảm thấy câu nói đó không phải nói về thuốc, mà là… phụ nữ? Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731682/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.