Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Trần Mộ Bạch mới phát hiện lực trên tay mình dần dần bớt đi, hơi thở của Cố Cửu Tư cũng trở nên đều đặn và dài hơn, chỉ là hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt lại. Anh nhấc tay nhẹ nhàng xoa lên đó, dường như muốn làm nó biến mất đi nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể vuốt xuống được.
Trần Mộ Bạch ngồi im ở trên sofa đối diện giường bệnh cả một đêm, cứ cách một lúc anh lại đứng dậy đến nhìn cô, khiến cho cô y tá được thuê với tiền lương rất cao kia cảm thấy áy náy vô cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Cửu Tư còn chưa tỉnh, anh đã thay xong quần áo, rửa mặt mũi xong xuôi, tinh thần tỉnh táo ngồi trước giường bệnh chăm chú đọc báo.
Chỉ đáng tiếc là còn chưa qua được vài phút, Trần Tĩnh Khang đã hớt hải chạy vào bên trong, vừa định mở miệng nói điều gì đó thì đã bị ánh mắt của anh ngăn lại. Lúc này, cậu mới rón ra rón rén bước lại gần rồi thì thầm vào tai anh một vài từ
Trần Mộ Bạch cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại quay sang nhìn Cố Cửu Tư vẫn còn đang ngủ trên giường bệnh, anh nhanh chóng đứng dậy bước ra ngoài hành lang đứng chờ.
Trời vẫn còn sớm, bình thường vào giờ này Trần Minh Mặc hẳn đang luyện thái cực quyền, ăn bữa sáng, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, đằng sau là vị viện trưởng vừa mới vội vàng chạy tới, ngay đến cả áo blouse mặc ngoài cũng cài sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731678/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.