Từ lúc bước ra khỏi nơi đó, dọc đường đi, vẻ mặt của Trần Mộ Bạch càng lúc càng trầm mặc, cuối cùng anh vẫn sơ xuất.
Chuyện của anh và Cố Cửu Tư vốn được che giấu vô cùng kỹ lưỡng, không ngờ được Trần Minh Mặc lại biết nhanh như vậy. Ông ta đã nắm được điểm yếu của anh và Cố Cửu Tư, trước mắt anh chỉ có thể cố gắng hòa hợp với Thư Họa, để cho Trần Minh Mặc an tâm sau đó rồi mới nghĩ cách khác.
Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác lực bất tòng tâm như vậy.
Trần Mộ Bạch quay về công ty, đang bước trên hành lang thì đụng mặt Diêu Ánh Giai. Từ đêm ngày hôm đó, sau khi bảo lãnh cho cô ta và Trần Tĩnh Khang ra khỏi đồn công an, mỗi lần cô ta nhìn thấy anh đều là dáng vẻ ngập ngừng muốn nói như thế này.
Trần Mộ Bạch làm như không biết, vẫn nhìn thẳng rồi bước ngang qua, Cố Cửu Tư đang bước từ hành lang đầu bên kia thì nhìn thấy khung cảnh này, nhìn một lúc rồi cũng cúi đầu bước tiếp.
Cố Cửu Tư quay về chỗ làm việc của mình thì thấy phòng làm việc của Trần Mộ Bạch đang khép hờ. Cô liếc nhìn qua kẽ hở đó thì thấy Trần Mộ Bạch đang cầm tách trà quay lưng lại cửa, đứng trước cửa kính sát đất, không biết anh đang làm gì, chỉ là rất lâu, rất lâu cũng không thấy di chuyển.
Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch hơi khác thường. Bình thường sau khi từ Hoa viên Vương phủ trở về, hoặc là anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731672/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.