Những chùm pháo hoa lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời đêm, Trần Mộ Bạch nhét dùi chuông vào tay Cố Cửu Tư, nói “Đúng 0h rồi.”
Cố Cửu Tư hơi nghiêng đầu lại rồi lên tiếng, “Nghe nói khi gõ những tiếng chuông đầu tiên mừng năm mới, có thể ước 3 điều ước.”
Trần Mộ Bạch im lặng một lúc, sau đó vẻ mặt vô cùng rộng lượng lên tiếng, “Được rồi, vậy em ước đi, tôi sẽ cố gắng giúp em toại nguyện.”
Cố Cửu Tư như muốn phát điên, “Là anh ước!”
Anh áp rất sát vào sau lưng cô, khiến cho cô có thể dễ dàng cảm nhận lồng ngực anh đang rung lên không ngừng, “Tôi ước? Em giúp tôi thực hiện sao?”
Cố Cửu Tư cảm thấy Trần Mộ Bạch chắc chắn là cố ý, bực dọc giãy dụa vài cái, “Tất nhiên không phải là tôi rồi!”
Trần Mộ Bạch lại nhanh chóng kéo cô sát lại vào trong lòng, “Vậy là ai? Phật? Ông trời? Hay ai khác? Nếu vậy thì thà tôi tự tin vào bản thân mình còn đáng tin cậy hơn nhiều.”
Cố Cửu Tư từ bỏ, đành nắm chặt chiếc dùi chuông trong tay gõ về phía trước.
Tiếng chuông đầu năm mới cuối cùng cũng vang lên, trong bóng đêm tĩnh lặng, tiếng chuông trầm bổng, ngân vang, xuyên qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự mà đâm thẳng vào trái tim cô. Cố Cửu Tư không phải dùng lực quá nhiều, dường như cô chỉ cần nắm chắc chiếc dùi, xác định phương hướng, người thực sự dùng sức gõ vào chuông lại là người đứng đằng sau lưng.
Cô không cần phải tốn công, không cần phải suy nghĩ, dường như chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731669/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.