Ăn xong lẩu, bọn họ bắt đầu đánh mạt chược.
Trần Phương và Trần Tĩnh Khang thay nhau mớm bài để cho Trần Mộ Bạch thắng hết ván này tới ván khác. Trần Phương thấy Cố Cửu Tư sắp nổi cáu, ông nhanh chóng lấy lý do tuổi tác đã cao không thể thức khuya mà rút khỏi “chiến trường”
Trần Tĩnh Khang cũng thấy không khí xung quanh có vẻ không ổn, cậu vò chặt khăn trải bàn trong tay, lệ rơi đầy mắt nhìn về bóng lưng Trần Phương đang rời đi: Ba, ba nỡ lòng nào bỏ rơi con ở đây cô đơn một mình sao?
Sau khi nhìn cậu với ánh mắt đầy an ủi, mong cậu tự cầu phúc cho chính mình, ông liền nhẹ nhàng, tiêu sái rời đi.
Chỉ còn lại ba người với nhau, họ không thể chơi mạt chược nữa nên đổi sang trò đấu địa chủ, đấu đến mức không khí càng lúc càng căng thẳng.
Trần Mộ Bạch ngang ngược kêu lên, “Tôi là địa chủ!”
Cố Cửu Tư nhất quyết không nhường, “Cướp địa chủ!”
Trần Tĩnh Khang ấp a ấp úng, “Không cướp…”
Trần Mộ Bạch khiêu khích liếc nhìn Cố Cửu Tư, “Tôi cướp!”
Cố Cửu Tư cực kỳ khinh thường, “Anh đánh đi.”
Trần Mộ Bạch, “45678”
Cố Cửu Tư, “56789”
Trần Tĩnh Khang nhìn hai người họ đánh bài càng lúc càng hăng, mấy lá bài trong tay sắp bị họ vò nát tới nơi rồi. Từ lúc cậu nhìn thấy Cố Cửu Tư ở suối nước nóng thảo dược, trong lòng đã xác định rõ được mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Vậy nên bây giờ mỗi lần nhìn thấy bọn họ đấu đá nhau, cậu đều có cảm giác như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731667/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.