Trần Mộ Bạch vị đại nhân này vừa ngồi xuống, trong nháy mắt mấy bàn xung quanh đều không thấy bóng người, cuối cùng chỉ còn lại ba người bọn họ.
Cố Cửu Tư cúi đầu, khẽ liếc mắt nhìn về phía cánh tay của Trần Mộ Bạch, sau đó nhìn anh, rồi lại nhìn cánh tay anh. Trần Mộ Bạch hiểu ý cô, lần này cũng không định làm cô khó xử, vô cùng bình tĩnh nhấc tay lên rồi kéo ống tay áo uống, định che vết cắn lại.
Thế nhưng động tác của anh quá chậm, chậm đến mức đã thành công thu hút được sự chú ý của Thư Họa, khiến cho Cố Cửu Tư đang hoài nghi liệu có phải anh cố tình làm thế không.
Thư Họa nghiêng đầu qua nhìn, “Ôi, tay bị sao thế này?”
Thư Họa cúi đầu quan sát nên không nhìn thấy hai người kia đang nhìn nhau.
Trần Mộ Bạch cũng để im cho Thư Họa ngắm, vẻ mặt vô cùng vô tội chớp mắt nhìn Cố Cửu Tư, dường như đang nói với cô, em xem đi, không phải tôi không phối hợp với em, chỉ là cô ta quá tinh mắt, không trách tôi được.
Cố Cửu Tư cau mày nhìn anh, sau đó hít một hơi thật sâu, kiềm chế quay sang chỗ khác.
Thư Họa nhìn một lúc cũng không thấy ai lên tiếng trả lời, nên mới ngẩng đầu lặp lại lần nữa, “Sao lại bị như thế này?”
Trần Mộ Bạch qua loa đáp lời, “À, hôm qua tôi gặp một con mèo hoang đang nằm ngủ ngon đằng sau núi. Tuyết rơi to quá, tôi sợ nó bị đông cứng nên muốn ôm nó, muốn cứu nó thôi, ai ngờ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731664/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.