Dịch: Minovan Sáng sớm ngày hôm sau, khi Cố Cửu Tư xuống giường và kéo chiếc rèm cửa sổ thì nhìn thấy một màu trắng xóa khắp khung trời. Lúc ấy, Trần Mộ Bạch mặc một bộ đồ đen toàn thân nên vô cùng nổi bật trên nền tuyết trắng, anh đang quay lưng lại với cô, không biết đang làm gì.
Tuy rằng nhìn bề ngoài Trần Mộ Bạch có hơi gầy, thế nhưng trên người vẫn có cơ bắp, cộng thêm với việc có một tỷ lệ, dáng vóc hoàn mỹ, bất kể là mặc loại quần áo như thế nào cũng trông rất đẹp mắt. Đáng nhẽ đây vốn là một khung cảnh đẹp, thế nhưng không hiểu sao Cố Cửu Tư lại đột nhiên cảm thấy cái bóng lưng thẳng cao gầy kia lại trở nên cô độc lạnh lẽo đến thế.
Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài, vừa mở cửa liền nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của Trần Tĩnh Khang đang cười, “Thiếu gia nói hôm nay sẽ lên núi!”
Cố Cửu Tư trằn trọc nguyên một đêm hôm qua, vừa nhìn đã thấy sắc mặt cô không được tốt lắm. Trong lòng hốt hoảng, cô vô thức gật nhẹ đầu, biểu thị rằng mình đã biết.
Bí mật nho nhỏ của Trần Tĩnh Khang đã bị Cố Cửu Tư bắt gặp, nên khi gặp nhau cũng cảm thấy ngại ngùng, nói xong chuyện chính liền trở nên gượng gạo, cậu đứng ở trước cửa cố gắng trấn định, ngó nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn cô.
Cố Cửu Tư cảm thấy buồn cuời, dựa vào một bên cửa hỏi, “Em đang làm gì đấy?”
Trần Tĩnh Khang vẫn không dám nhìn, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731662/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.