Dịch: Minovan Trần Mộ Bạch vẫn còn nhớ hình ảnh chàng thiếu niên hào hoa phong nhã năm đó đã trải qua những ngày tháng tối tăm nhất, bi thảm nhất trong đời người như thế nào,. Mỗi lần người phụ nữ đó thảm thiết kêu lên, anh ấy đều không thể làm được gì, chỉ biết đứng sau khung cửa sổ, trước mặt Trần Mộ Bạch mà gào khóc.
Trần Mộ Bạch của năm đó còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với anh ấy, nhỏ đến mức không biết cách an ủi một người như thế nào, nhỏ đến nỗi không nói được một lời nào hết.
Cũng chính từ lúc đó, Trần Mộ Bạch bắt đầu hiểu rõ anh không được mềm lòng. Bị người khác nắm được điểm yếu của mình sẽ phải sống không bằng chết, nếu như thực sự có điểm yếu nào đi nữa, anh cũng phải tận tay từ bỏ nó.
Thế nhưng anh lại không biết, sở dĩ chúng ta thường hay mềm lòng bởi vì bản thân không nỡ từ bỏ, cho nên dù cho đau đớn đến tận cùng cũng sẽ không nỡ buông tay.
Nói thực lòng, những chuyện đen tối thâm sâu đó của Trần gia, Cố Cửu Tư không phải chưa từng nghe qua, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô nghe thấy Trần Mộ Bạch nhắc đến. Cô vẫn luôn cho rằng anh khinh thường mọi thứ, không ngờ lại có những việc đã từng khiến anh phải khắc ghi sâu sắc trong lòng như thế.
Có lẽ rất lâu không thấy Cố Cửu Tư có động tĩnh gì, Trần Mộ Bạch tưởng cô không tin, liền lên tiếng giải thích, “Em yên tâm, tôi sẽ không lấy chuyện này để lừa em. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731658/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.