Dịch: Minovan
Trần Mộ Bạch nhìn vào trong màn hình máy tính, nhìn thấy đầu của cô đập xuống tay vịn của ghế sofa, sau đó liền nhìn thấy cô xoa xoa cái trán, vẻ mặt đau đớn mà mơ màng ngồi ngay ngắn lại, trên trán vẫn còn một vết hồng hồng.
Anh cực kỳ chán ghét mà vứt máy tính sang một bên, tắt đèn đi ngủ.
Bóng đêm trong căn phòng cũng chỉ duy trì được vài phút liền ngay lập tức sáng lên một lần nữa, anh ngồi bật dậy vò vò đầu, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, thở dài một cái sau đó mở miệng hét lên, “Cố Cửu Tư! Cố Cửu Tư”
Trần Tĩnh Khang ngay lập tức đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nịnh hót hỏi, “Thiếu gia, chị Cố vẫn còn ngồi trong phòng đọc sách, có thể để chị ấy ra ngoài được không?”
Vẻ mặt anh ngập tràn sự khó hiểu, “Cô ấy ngồi trong đó làm gì?”
Cậu sờ sờ mũi, không phải là ý của thiếu gia sao.
Thế nhưng cậu không dám nói ra lời như vậy, chỉ có thể cười hùa theo, “Chắc biết chọc cậu mất hứng nên không dám ra ngoài.”
Đối với câu trả lời như vậy, anh rất hài lòng liền thuận theo, “Bảo cô ấy qua đây đi.”
“Được ạ!” Vẻ mặt cậu lập tức tươi sáng, vui vẻ chạy đi.
Trông thấy dáng vẻ vui sướng nhún nhảy của cậu, anh giống như vô tình buột miệng nói, “Thật không biết cậu về phe ai nữa…”
Trần Tĩnh Khang nghe thấy vậy thì ngừng lại, lập tức quay đầu ôm chặt lấy chân của anh biểu đạt sự trung thành của mình, “Tất nhiên là em theo phe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-co-cuu-tu/731646/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.