Đến trước mặt Nhậm Ninh Viễn cũng chỉ có một đoạn đường ngắn ngủi, lúc chạy tới lại càng gấp gáp hơn, sợ chỉ chậm một bước thôi, Nhậm Ninh Viễn sẽ chẳng chờ anh nữa.
May mắn là Nhậm Ninh Viễn vẫn đứng đó, kiên nhẫn chờ đến khi anh chạy đến mới thôi. Khúc Đồng Thu ngẩng đầu nhìn người nọ, há miệng, thở ra từng đợt khói, yết hầu dường như nghẹn lại, nhất thời nói chẳng nên lời.
Nhậm Ninh Viễn cũng nhìn anh, hai người nhìn nhau không chớp mắt cũng phải đến một phút hơn, vẫn là Nhậm Ninh Viễn mở miệng trước, thấp giọng nói: “Về thôi.”
Khúc Đồng Thu dùng sức nuốt khan: “Ừ.”
Như vậy, giữa trời đông giá rét, ở bên ngoài khách sạn, nơi đoạn đường chốn trung tâm phố chợ phồn hoa mà phải nói gì đó thật không thích hợp. Tuy trong đầu Khúc Đồng Thu như bị lửa đốt, đốt cháy sạch đến mức hốt hoảng, nhưng anh vẫn cố sức mà cầm lòng lại.
Khi về đến nhà, trong phòng một mảnh im lặng, nơi phòng khách còn có ánh đèn mỏng manh lưu lại, Khúc Kha chắc đã ngủ rồi.
Hai gã người lớn nhẹ bước trước cửa phòng con gái, đi vào phòng ngủ của chính mình. Nhậm Ninh Viễn mở đèn, quay đầu nhìn người bên cạnh, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chuyện gì vậy?”
Khúc Đồng Thu sợ người nọ lái xe bị phân tâm, vẫn luôn nhẫn nhịn không dám nói lời nào. Khó khăn lắm mới đến nhà, nghẹn cả một đường, mặt đều nóng lên, ngay cả mắt kính cũng đỏ, thoạt nhìn giống bị nấu chín.
Nhậm Ninh Viễn đặt hai tay lên mặt anh: “Sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-chi-giao/1304867/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.