Khúc Đồng Thu bỗng dưng rất có xúc động muốn dọn đồ, rời nhà trốn đi. Anh muốn dứt khoát mà đi thật xa, đừng để Nhậm Ninh Viễn hiềm tị anh không tốt, không hứng thú mà đưa anh cho Trang Duy.
Nhưng chuyện rời nhà trốn đi là chuyện của người trẻ tuổi, mà phải cần có người đi tìm thì việc trốn nhà huyên náo ấy mới có ý nghĩa. Trong lòng anh biết Nhậm Ninh Viễn căn bản sẽ không đi tìm anh, trước khi kịp hành động thì đã nhụt chí và thương tâm mất rồi.
Anh là người rất dễ dàng thỏa mãn, khăng khăng một mực đi theo Nhậm Ninh Viễn, cũng chẳng cầu xin Nhậm Ninh Viễn cho anh cái gì hay nói với anh lời ngon tiếng ngọt, lại càng chẳng cầu xin ăn ngon mặc đẹp. Chỉ cần có thể sống cùng nhau thôi, là anh đã mừng vui lắm.
Nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn không cần anh.
Khúc Đồng Thu khổ sở thu dọn đồ đạc vào một túi nhỏ, đi tới trạm tàu điện ngầm. Một đường đi rồi lại đổi xe buýt, đi tới đi lui mấy chuyến, dạo một vòng quanh thành phố, nhìn hết một lần phong cảnh nơi đây.
Việc này chỉ có thể xem như bắt chước rời nhà trốn đi, Nhậm Ninh Viễn sẽ có cảm giác gì anh không biết, nhưng bản thân anh rất khó chịu.
Tính cách của anh đặc biệt có phần trung thành như chú chó nhỏ, đi theo một người rồi sẽ chẳng bằng lòng bỏ đi, dù người ta có đuổi anh, anh cũng chưa chắc bỏ được, như con chó trúng gậy gộc của chủ nhân mà vẫn đứng tại cửa với nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-chi-giao/1304865/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.