Nhậm Ninh Viễn vừa về tới nhà, Nhạc Phỉ liền hỏi: “Cậu, cậu đưa đồ cho chú ấy chưa?”
“Đưa rồi.”
“Cậu cũng không nên tùy tiện cho người nào đó đi đưa chứ, thế chẳng khác nào cháu không có thành ý, không đáng làm bạn.”
Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Cháu yên tâm, cậu tự đi.”
“Vậy cũng được. Thế chú ấy có nói gì không?”
“Không.”
Nhạc Phỉ không cam lòng hỏi lại: “Một câu cũng không?”
“Đúng vậy.”
Nhạc Phỉ rất không cao hứng: “Chú mập cũng thật là.” Lo nghĩ còn nói: “Ai, chú mập nhất định cho rằng cháu đùa giỡn nên chú ấy tức giận rồi. Cậu, cậu thật không cảm thấy cơm chú mập làm ăn ngon lắm sao?”
Nhậm Ninh Viễn khẽ nhíu mày: “Nói sau đi. Không phải làm cơm ngon là có thể mở cửa tiệm. Mở quán mà không có khẩu vị riêng, không có kĩ năng bí truyền thì rất khó làm được, cháu viết kế hoạch ra đã rồi hẵng nói.”
“Rõ ràng chỉ là việc nhỏ…”
“Mở quán cơm là việc nhỏ, nhưng nếu cháu ngay cả việc nhỏ cũng làm không tốt thì là chuyện lớn.”
Tài nghệ nấu ăn của người nọ cũng không tệ lắm, nhưng chưa đạt tới sự tinh tế, có lẽ do có hương vị rất quen thuộc của gia đình nên mới khiến người cảm thấy thoải mái, đây là ưu điểm. Nhưng đầu tư không phải nhẹ nhàng như vậy, tuy rằng chỉ là một quán nho nhỏ, lỗ lã một trăm cũng không sao, nhưng tuổi Nhạc Phỉ còn rất trẻ, mỗi một bước đều nên kiên định, ‘vui đùa một chút’ nhiều lắm sẽ dễ dàng dẫn đến lỗ mãng.
“Hơn nữa, cháu chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-chi-giao/1304851/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.