“Chú Nhậm, chừng nào ba cháu mới trở về?”
“Ừm, sẽ sớm thôi.” Người đàn ông to lớn đỡ lấy cô bé nhỏ, để cô nhóc thuận lợi leo xuống ngựa, “Thêm vài ngày nữa, chờ tâm tình ba cháu tốt đã.”
“Ba sao lại đi nhiều ngày thế mà chẳng nói với cháu một tiếng…”
“Ít nhất ba cháu nhớ rõ nhờ chú chăm sóc cháu.” Người đàn ông an ủi cô bé. “Đừng lo lắng.”
“Dạ vâng…”
“Sao lại không vui thế, không thích cưỡi ngựa sao?” Người đàn ông cười, nhận lấy dây cương, “Còn muốn chơi gì thì cứ nói với chú.”
Khúc Kha khẽ cúi đầu, giẫm giẫm cây cỏ trên đất: “Cháu nhớ ba…”
Nhậm Ninh Viễn nhìn con bé.
“Chú Nhậm, chú nói thử xem, có phải cháu làm ba cháu tức giận nên ba không cần cháu phải không…”
“Tất nhiên không phải rồi.” Nhậm Ninh Viễn xoa đầu con bé, “Ba hiểu rõ cháu nhất. Gần đây do ba cháu chịp áp lực quá lớn nên đi ra ngoài giải sầu thôi. Việc của người lớn phức tạp lắm, không liên quan đến cháu đâu.”
“Một mình ba cháu ở bên ngoài có vấn đề gì không?”
“Cháu đừng lo, ba cháu là người lớn, ngay cả cháu ba còn có thể chăm sóc tốt như vậy, tất nhiên sẽ biết tự chăm sóc bản thân.”
Cô bé dụi mắt. “Vậy ba còn nhớ rõ sẽ về tìm cháu không?”
Nhậm Ninh Viễn đặt tay lên đầu con bé: “Ba cháu sẽ nhớ.”
Từ nơi đua ngựa trở lại biệt thự, quà mừng năm mới phần lớn đã đưa tới. Những năm trước Nhậm Ninh Viễn lúc nào cũng luôn gởi một ít cho Khúc Đồng Thu, anh mỗi lần đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tu-chi-giao/1304835/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.