“Thính Trúc.”
“Hử?”
“Anh phải sống thật khỏe mạnh, đừng làm chuyện nguy hiểm nữa.”
Cô không có cảm giác sứ mệnh của “con người”, đất nước gặp nạn cô chỉ cầu mong người mình yêu được bình an, luẩn quẩn trong vòng tình yêu nhỏ bé mãi không tìm thấy lối ra.
Anh không nên làm vậy. Lòng A Âm đắng chát, cô chờ anh hơn ngàn năm, hai bên lại lãng phí gần mười năm hiểu nhầm, chiến tranh chẳng biết khi nào mới kết thúc, lòng cô thực sự hoảng hốt.
“A Âm, anh không rút lui được nữa.”
Hình như anh chưa bao giờ nói cho cô biết những chuyện mình làm trong bóng tối.
Cô trầm mặc, người co lại, rõ ràng người cô cao như vậy mà lúc này lại giống như một quả cầu, không nhánh nhưng mang theo vẻ mềm yếu. Sao cô không biết, trong lòng người đàn ông này không chỉ có cô mà còn có đất nước.
Radio lặp lại thông báo ba lần, cuối cùng cũng dừng lại, phòng khách khôi phục vẻ yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng dao thái và thớt gỗ chạm vào nhau cộc cộc trong phòng bếp. A Âm tự an ủi mình: sẽ tốt thôi, anh từng nói thời gian trôi qua sẽ tốt hơn, nhất định sẽ không uổng lòng mong ước.
Không chờ đến khi mùa đông bao phủ khắp bến Thượng Hải, Quỷ Sứ và Chướng Nguyệt khởi hành về Bắc Bình. Lúc trước A Âm ỉ ôi năn nỉ anh ta đến, câu trả lời nhận được không nằm ngoài thành phố này rất loạn khiến cô không có cơ hội chen miệng vào. Giữa bạn bè, nên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trung/1804478/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.