Tất nhiên A Âm biết, nhưng cô không nói.
Lúc trước trong căn nhà cũ ở bến tàu ngập mùi tanh mặn, một cái ghế hai người ngồi. Hàn Thính Trúc trẻ tuổi nóng tính ngày nào cũng nghĩ đến chuyện tranh giành địa bàn với người khác, trong đầu chỉ tính xem chém lưỡi dao vào chỗ nào trên người đối phương mới có thể một nhát mất mạng. Anh ăn cơm rất nhanh, A Âm thì ngược lại, vốn không có mấy hạt gạo mà cô còn cắn làm hai nửa mới nuốt. Anh chưa từng thúc giục, đàn ông nghĩ chuyện của đàn ông, phụ nữ ăn cơm của mình, năm tháng qua đi đều là cảnh tượng này.
Cách cánh cửa sổ lau không sạch, không ai nhìn thấy Hàn Thính Trúc gác một chân lên ghế đẩu thấp, còn tay thì để ở đầu gối cô. Lúc đầu chỉ có lúc anh đang suy nghĩ mới làm vậy nhưng dường như sau này nó đã trở thành dấu hiệu không muốn rời xa cô.
Với A Âm mà nói, chuyện này chẳng khác gì đứa bé ôm chân người, nũng nịu không muốn tách ra.
Cô biết, Hàn Thính Trúc chỉ làm vậy với mình.
Sau một thoáng thất thần, ánh mắt cô trở nên quyến rũ, tay hoa chọc chỗ hở ra ở cổ anh.
“Anh nha, đúng là không biết giữ ý.”
Tàn thuốc rơi xuống mâm, nhân viên tinh mắt vội vàng bưng xuống dưới. Bàn tay để bên dưới của anh từ từ dịch chuyển, cực kỳ chậm chạp, “Ừm, anh không biết.”
Hai người kề tai nói nhỏ như ở chốn không người, lúc đầu Hàn Thính Trúc không nói nhiều, từ khi A Âm ngồi xuống thì càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trung/1804475/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.