Hai người không nói chuyện, A Âm kéo tiểu hòa thượng vẫn đang cúi đầu cố gắng nhớ kinh văn, vèo một cái đã đến cửa chùa Bàn Nhược.
Chàng ra sức né ánh mắt của nàng, rõ ràng có ý trốn tránh. A Âm cũng không giận, đưa ly nước Vong Xuyên cho chàng, “Ta cầm từ nãy đến giờ, cảm thấy ra khỏi rừng sẽ cần dùng đến. Quan Trừng, chàng có muốn uống không?”
Trúc Hàn nhìn sang, hình như chàng muốn thử. Nàng biết nhưng không nói toạc ra, đưa đến gần hơn.
Tiểu hòa thượng quá đơn thuần, chàng thật thà hỏi: “Thật sự sẽ quên sao?”
Nàng nhìn vào đôi mắt ấy, không đành lòng lừa gạt chàng nữa, chỉ bảo “Thử một lần thì biết ngay thôi”.
Thấy chàng do dự, A Âm nắm ống tay áo của tăng phục, đưa chàng về phòng.
“Không ai hay đêm nay chàng ra ngoài, có người hỏi thì chàng cứ nói là đi vệ sinh.”
“Ta đi đây, chàng nhớ phải nằm mơ thấy ta đấy.”
Trúc Hàn không để ý đến những lời nói càn rỡ của nàng, chàng quay lưng đi, chẳng nói một lời từ biệt. Đây là tiểu hòa thượng vô lễ nhất chùa Bàn Nhược cũng là tiểu hòa thượng vừa mới bị “sàm sỡ”.
Thấy nàng đã đi, chàng giơ tay ra sau, sờ lên vùng da ở đầu được nàng chạm vào, xúc cảm phảng phất như hãy còn ở đó. Chén nước Vong Xuyên trong tay vẫn sóng sánh như cũ, Trúc Hàn nâng lên, đặt bên môi định uống một hơi cạn sạch nhưng nước vào miệng một nửa rồi chàng bỗng ngừng lại. Giọt nước sượt qua khuôn cằm nhẵn nhụi của chàng, quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trung/1804447/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.