Sớm tinh mơ, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ tầng ba, mùi Chi trinh đằng cũng bớt nồng. Tôi nằm trên chiếc chiếu cói lạnh cóng, từ từ mở mắt, một bóng trắng lay động trên đầu tôi, suối tóc đen đổ xuống tấm áo trắng, tôi biết chính là cô ấy.
Mắt tôi từ từ nhìn rõ, Tiểu Sảnh mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, tóc xõa trước ngực, cúi đầu nhìn tôi. Ánh mắt cô ấy thật kì lạ, tôi giống như bị điện giật lăn qua khắp người khiến toàn thân khó chịu làm sao. Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh nắng vẫn chưa chiếu vào phòng, chắc mới chỉ tầm sáu giờ sáng. Tôi mơ mơ màng màng bò dậy hỏi: “Sao lại đến đây? Bây giờ vẫn còn sớm mà.”
Sắc mặt Tiểu Sảnh trắng bệch, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính trên khuôn mặt. Lại là dáng vẻ đáng thương, cô ấy rầu rĩ đáp: “Vừa nãy, tôi nằm mơ thấy ác mộng.”
“Lại là ác mộng?” Giọng cô ấy nặng nề khiến tôi hoảng sợ, từ trước tới nay chưa từng nghe thấy giọng cô ấy khàn đặc thế này, nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tôi lắc đầu hỏi: “Cô mơ thấy tiếng đàn dương cầm à?”
“Không, tôi mơ thấy một đôi nam nữ.”
“Đôi nam nữ nào? Ý cô là Nhược Vân và chồng cô ta?”
“Đúng vậy, cuối cùng tôi đã biết rồi…”
Nhưng cô ấy đột nhiên dừng lại, quay đầu sang bên cạnh, tôi vội vàng hỏi: “Biết gì?”
Tiểu Sảnh vẫn quay lưng lại phía tôi, giọng run rẩy: “Người đàn ông đó chính là con trai của vợ thế.”
“Con trai của vợ thế?”
Phút chốc, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tro-hoang-thon/1268349/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.