Sau tiết Trung Thu, nơi Giang Nam thu ý càng đượm. Gió nhẹ dịu lành, thoảng qua khiến người cả thân thể lẫn trong lòng khoan khoái.
Thủy Y Lâu đóng cửa không tiếp khách, Thẩm Yên Thanh đứng trước nhuyễn tháp, quay lại nhìn gò bụng hơi nhô cao của Tần Thủy Y ngơ ngẩn nín lặng, mãi một lúc mới thốt lên một câu: “Mấy tháng rồi?”
Tần Thủy Y liếc ngang y một cái, bình thản nói: “Đã bốn tháng.”
“Là của ai?” Thẩm Yên Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, vẫn dùng loại nhãn thần không hiểu ra sao mà nhìn đăm đăm vào bụng nàng —– Chậc chậc, Tần đại mỹ nhân tầm mắt luôn luôn cao vút, bán nghệ không bán thân không những có một tri kỷ bí mật, mà còn cho người ta gieo ngọc trên ruộng Lam Điền. Giả như để chúng ong bướm phóng đãng thành Dương Châu biết được, chẳng biết có ứ nghẹn đến thổ huyết hay không.
Tần Thủy Y chớp đôi mắt hạnh sáng trong, ngón tay thon mảnh che miệng ngáp một cái, hờ hững nói: “Hắn đã chết.”
Thẩm Yên Thanh cau mày, cảm thấy Tần mỹ nhân toàn thân đang truyền ra oán khí, quyết định thức thời mà gạt bỏ chủ đề này ra.
Bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên. Tần Thủy Y một khi cáu thì ngay cả Sở đại ca cũng dỗ không được, còn chưa nói đến, rằng bản thân nhường nhịn nàng mãi đã thành thói quen.
“Vậy nàng dự định làm sao?” Bụng đã to không che giấu được nữa, hài tử chỉ e đông đến sẽ ra đời. Ấn đường Thẩm Yên Thanh nhíu lại, cố kềm nén thôi thúc muốn cốc lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-tri-hieu/1352950/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.