Thời Niệm nhìn người đàn ông vạm vỡ đang nằm trên giường mình, mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được.
Khi cô nhận ra giọng nói của bác Châu thì đã mở cửa theo thói quen, lòng vẫn nghĩ có thể bác ấy đến đón Tần Đình về nhà theo lệnh của ông bà Tần. Chẳng ngờ vừa mở mắt ra đã thấy bác Châu cùng một người hầu khỏe mạnh đang dìu Tần Chinh đứng trước cửa. Thời Niệm nhìn tình trạng không được tỉnh táo lúc này của anh, tưởng rằng anh say rượu. Bác Châu nhìn cô do dự muốn nói gì đó, gương mặt già nua cứ xoắn xuýt mãi, rốt cuộc chỉ căn dặn cô chăm sóc giúp Tần Chinh, ông còn phải về để thu xếp chuyện trong nhà.
Trước mặt người khác, đương nhiên Thời Niệm không thể từ chối thẳng thừng nghĩa vụ của một người vợ thế này, cô đành hướng dẫn họ dìu Tần Chinh vào phòng ngủ. Lưng vừa chạm vào nệm giường, Tần Chinh liền rên rỉ, đôi mày anh cau lại với vẻ không thoải mái rõ ràng.
- Anh ấy uống nhiều lắm sao ạ?
- Nhiều.. nhiều chứ. Hôm nay khách khứa đến rất đông, cậu ấy phải đỡ rượu thay cho ông chủ suốt buổi tiệc. Mợ Ba, nhờ mợ chăm sóc cho cậu ấy đêm nay. Tối nay tôi bận lu bù, lại sợ ở nhà người đông phức tạp, đành phải phiền mợ cực nhọc một phen.
Chăm sóc cho chồng là nghĩa vụ và trách nhiệm cơ bản của một người vợ, Thời Niệm nghe bác Châu nói thế thì hơi chột dạ, vội vàng đồng ý. Bác Châu cũng không ở lại lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483164/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.