Tần Chinh không nghĩ tới Thời Niệm đồng ý nhanh như vậy. Anh lại còn bất ngờ hơn vì cô còn đề nghị đưa cả Tần Đình theo cùng. Qua mấy ngày chứng kiến thái độ không tốt của Tần Đình đối với Thời Niệm, Tần Chinh từng có suy nghĩ sẽ nói chuyện với con trai về chuyện này. Anh sợ trong thời gian lơ là xa cách giữa hai cha con thì Tần Đình đã bị Lệ Trân nuôi dạy lệch lạc, tạo khoảng cách với chính gia đình mình.
- Thôi được. Nếu em đã muốn như vậy, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ. Giờ thì nghỉ ngơi một chút nữa đi. Hôm nay tôi sẽ ở nhà với em cả ngày.
- Thế còn chuyện ở đơn vị thì sao?
- Tôi đã báo cáo với lãnh đạo và xin thêm hai ngày phép để giải quyết việc nhà cho ổn thỏa rồi sẽ đến đơn vị trình diện.
Dĩ nhiên chuyện này đã gây ra sóng gió không nhỏ trong nhà họ Tần. Nói thế nào thì Tần Đình vẫn là đứa cháu trai quý giá duy nhất của nhà họ. Bà Tần khóc lóc phản đối kịch liệt, ông Tần thì cũng trầm ngâm không đưa ra quyết định ngay.
Người cảm thấy bàng hoàng nhất vẫn là Lệ Trân. Nếu như Tần Đình không còn sống ở nhà họ Tần nữa thì cô ta lấy cái cớ gì để ở lại đây? Cho nên đóa hoa sen trắng yếu đuối Lệ Trân hai mắt đẫm lệ, nức nở ôm lấy bà Tần đang khóc lóc thảm thiết.
Tầng Chinh chỉ im lặng nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, anh không hề có động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483145/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.