Khi Thời Niệm theo chân Lệ Trân về đến phòng ngủ thì bữa sáng đã được mang đến từ lâu. Do đặc thù công việc của ông Tần và Tần Chiến, nhà bọn họ chỉ ăn cơm đông đủ với nhau vào bữa tối. Lúc này Tần Chinh đã tắm rửa xong, đang ngồi đọc sách trên ghế. Thời Niệm chào Lệ Trân xong cũng không khách sáo mà đóng lại cửa phòng.
Những lời tâm sự tha thiết của cô ta tuy chưa đủ sức gây sóng to gió lớn gì nhưng cũng thành công tạo nên một chút khó chịu trong lòng Thời Niệm. Cô tự trấn an mình rằng đây chính là tâm lý buồn bực của người phụ nữ đang mang thai mà thôi, hoàn toàn không phải ganh tị hay ghen tuông tranh giành tình nhân gì cả.
- Sao thế? Có ai khiến cho em cảm thấy không thoải mái à?
Thời Niệm cũng phải giật mình trước năng lực quan sát và phán đoán của Tần Chinh. Cô đã cố thu lại sự khó chịu đột nhiên xuất hiện trong lòng, vẫn cố giữ khuôn mặt bình thản khi ngồi trên chiếc ghế đối diện với anh. Thời Niệm cụp mắt, dùng giọng điệu thường nhật trả lời anh:
- Không có. Sao anh lại hỏi như vậy?
- Ánh mắt em... nhìn không thoải mái như ban nãy.
Cô cố gắng điều chỉnh thêm chút cảm xúc vui vẻ trên gương mặt, cười gượng gạo trả lời anh:
- Vậy à? Có lẽ do đi loanh quanh hơi nhiều nên tôi cảm thấy có chút mệt.
- Thế thì em ăn sáng xong cứ ở trong phòng nghỉ ngơi. Tôi có việc phải đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483134/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.