Chiếc quan tài phủ cờ Tổ quốc nằm ngay ngắn giữa lễ đường trang nghiêm, xung quanh trang trí đầy những đóa hoa hồng và hoa cúc màu trắng. Quân nhạc cất lên khúc hòa tấu bi thống xen lẫn hào hùng nhưng vẫn không thể át nổi tiếng gào khóc như đứt ruột đứt gan của bà Trần Tố Mai, mẹ của Trịnh Tân Thành.
Đứa con trai là niềm tự hào duy nhất đã không còn nữa, bà Trịnh như phát điên dại, bỏ mặc ngoài tai nhưng lời khuyên can và an ủi của mọi người, chỉ muốn chọn một chỗ phát tiết nỗi đau đớn và thất vọng trong lòng mình. Đứa con dâu tương lai tên Thời Niệm chính là lựa chọn tốt nhất.
Kể từ giờ phút nhìn thấy Thời Niệm như người mất hồn xuất hiện tại nhà xác bệnh viện quân y, bà Trịnh đã nhìn cô như kẻ thù. Giờ phút này trông thấy Thời Niệm đội khăn tang đang đứng chết lặng bên linh cữu, bà Trịnh liền nhào đến bên cạnh giáng cho cô một cái tát như trời giáng.
Đồng đội của Tân Thành và cả Thư Hân, bạn của Thời Niệm đều không kịp phản ứng, đến khi kéo được bà ấy ra thì Thời Niệm ôm lấy khuôn mặt khóc không thành tiếng.
Trần Tố Mai chỉ vào Thời Niệm, gào thét đến khản cả giọng:
- Đồ sao chổi! Cô còn dám vác mặt đến đây sao? Là cô, là mạng cô xui xẻo mới khắc chết con tôi. Tôi cực khổ bao nhiêu năm nay nuôi nó bình an trưởng thành, vừa định cưới cô thì đã gặp chuyện phải bỏ mạng. Cô khắc chết bố mẹ mình thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-trang-on-nhu/3483124/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.