Chiếc quan tài phủ cờ Tổ quốc nằm ngay ngắn giữa lễ đường trang nghiêm, xung quanh trang trí đầy những đóa hoa hồng và hoa cúc màu trắng. Quân nhạc cất lên khúc hòa tấu bi thống xen lẫn hào hùng nhưng vẫn không thể át nổi tiếng gào khóc như đứt ruột đứt gan của bà Trần Tố Mai, mẹ của Trịnh Tân Thành.
Đứa con trai là niềm tự hào duy nhất đã không còn nữa, bà Trịnh như phát điên dại, bỏ mặc ngoài tai nhưng lời khuyên can và an ủi của mọi người, chỉ muốn chọn một chỗ phát tiết nỗi đau đớn và thất vọng trong lòng mình. Đứa con dâu tương lai tên Thời Niệm chính là lựa chọn tốt nhất.
Kể từ giờ phút nhìn thấy Thời Niệm như người mất hồn xuất hiện tại nhà xác bệnh viện quân y, bà Trịnh đã nhìn cô như kẻ thù. Giờ phút này trông thấy Thời Niệm đội khăn tang đang đứng chết lặng bên linh cữu, bà Trịnh liền nhào đến bên cạnh giáng cho cô một cái tát như trời giáng.
Đồng đội của Tân Thành và cả Thư Hân, bạn của Thời Niệm đều không kịp phản ứng, đến khi kéo được bà ấy ra thì Thời Niệm ôm lấy khuôn mặt khóc không thành tiếng.
- Đồ sao chổi! Cô còn dám vác mặt đến đây sao? Là cô, là mạng cô xui xẻo mới khắc chết con tôi. Tôi cực khổ bao nhiêu năm nay nuôi nó bình an trưởng thành, vừa định cưới cô thì đã gặp chuyện phải bỏ mạng. Cô khắc chết bố mẹ mình thì cũng thôi đi, tại sao lại còn mang đến tai họa cho con trai tôi. Trời ơi! Ông trời ơi! Tại sao người nằm trong kia lại là con trai tôi, con trai duy nhất của tôi! Tân Thành! Tân Thành! Sao con bỏ mẹ bơ vơ một mình. Con ơi là con ơi.
Hốc mắt Thư Hân đỏ hồng, cô kiên quyết gỡ bàn tay Thời Niệm đang che một bên gò má ra, nhìn thấy một vùng sưng đỏ thì rớt nước mắt vì thương bạn. Cố nén sự bất bình, cô quay sang tiến về phía bà Trịnh:
- Bác gái, cháu biết sự việc của Tân Thành khiến bác rất đau lòng, chúng cháu cũng vậy. Nhưng xin bác, bác đừng đối xử với cô ấy như thế. Cô ấy đã suy sụp tinh thần rất nhiều rồi, từ hôm qua đến giờ chưa uống một giọt nước, chưa ăn một ngụm cơm. Bác yêu con bác như thế, bác đau lòng như thế thì xin hiểu cho nỗi đau của Thời Niệm. Bác gái...
- Các người im đi! Không phải vì cô ta có số cao thì con trai tôi đâu có mất mạng. Tôi đã tìm thầy coi số cho hai đứa chúng nó, tuổi hai người cưới nhau là không phù hợp, nếu cưỡng cầu ở bên nhau sẽ có một người mất mạng. Nhưng con hồ ly tinh này đã mê hoặc thần trí Tân Thành, con trai tôi một hai muốn nói muốn cưới cô ta làm vợ, nếu không được sẽ không nhận người mẹ như tôi. Trời ơi! Ông trời ơi! Các người không biết cô ta cứng đầu như thế nào, âm hiểm như thế nào đâu. Cô ta một hai chọn áo cưới màu trắng. Ai lại chọn áo cưới màu trắng? Chẳng phải là muốn trù ẻo con trai tôi sao? Khốn kiếp, cô là con khốn hại chết Tân Thành!
Bà Trịnh càng nói càng mất hết bình tĩnh, vớ lấy chiếc cốc nến bày trên bàn ném về phía Thời Niệm đang đứng im gục đầu rơi lệ. Thư Hân phát hiện ra thì đã muộn, chỉ kịp hét lên kinh hoảng.
Bịch!
Keng!
Chiếc cốc lớn mang theo ngọn nếnđang cháy và sáp nóng chảy lao vun vút về phía Thời Niệm, rốt cuộc chạm vào một mục tiêu rồi rơi xuống sàn vỡ toang. Trên tấm lưng rộng vững chãi, một dòng sáp nóng bỏng loang ra thành một vùng sẫm trên màu xanh của bộ quân phục, vài ba giọt sáp bắn lên chiếc cổ với vùng da màu đồng rắn rỏi, có người đã dùng lưng chắn cho cô ấy.
Người đó không chạm vào Thời Niệm, cũng không hỏi han nửa lời, chỉ nghiêm trang bước về phía bà Trịnh.
Thấy mình đã gây ra họa lớn, lúc này bà Trịnh đã ngừng gào khóc, chỉ biết nhìn trân trối người đàn ông trong bộ quân phục thẳng thớm dừng chân trước mặt mình. Anh ta cúi đầu chào với vẻ trang nghiêm tiêu chuẩn, nói với bà Trịnh bằng âm điệu cương quyết:
- Bà Trịnh, xin nén đau buồn. Chúng tôi biết sự ra đi của đồng chí Trịnh Tân Thành là mất mát rất lớn đối với bà, nhưng xin vui lòng cư xử đúng mực để giữ gìn sự tôn nghiêm cuối cùng cho đồng chí ấy. Nếu như bà vẫn không hợp tác, chúng tôi buộc lòng không cho bà tham dự các nghi lễ tiếp sau đây.
- Mình sẽ nuôi lớn nó. Nó là con của mình, cha nó không còn thì mình sẽ làm thay cả phần của anh ấy.
Làm bạn bao nhiêu lâu nay, Thư Hân biết rõ người bạn của mình kiên cường đến mức nào. Bình thường cô ấy dịu dàng không tranh giành với ai cả, nhưng khi cần sự quyết đoán thì ai cũng không thể lay chuyển.
Từ lúc bố mẹ lần lượt qua đời khi Thời Niệm còn chưa đến tuổi trưởng thành, cô ấy đã dùng sự kiên trì vững vàng ấy xoay cuộc đời mình theo một hướng tích cực nhất, không cần sự giúp đỡ của ai để nuôi lớn chính mình, tìm được một công việc ổn định và sống một cuộc đời bình lặng nhất có thể. Thư Hân không bàn cãi gì thêm, chỉ thở dài rồi nói với vẻ lo lắng:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]