Khi Thi Hàn Anh từ chỗ giáo sư trở về đã là chín giờ tối.
Chỗ trọ của cô ở ngay gần trường đại học, ban đầu đường xá giao thông khá ổn, nhưng gần đây đoạn đường cạnh nhà trọ đang phải sửa chữa, đội thi công đã chặn kín đường, vốn chỉ cần đi qua lối đi bộ là có thể trở lại căn phòng nhỏ ấm áp của cô thì giờ đây phải đi thêm một đoạn mấy trăm mét, lại còn rẽ trái rẽ phải các kiểu, dù Thi Hàn Anh thông minh đến mấy thì lần đầu tiên đi qua cũng khó mà mò ra.
Lần này cô xuống xe buýt, vừa định đi vòng qua chỗ thi công để đến con đường nhỏ về nhà thì nhìn thấy một chàng trai xách túi cơm hộp quanh quẩn cách đó không xa.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là: Đội thi công thật là ác, lại để cậu nhóc giao đồ ăn lạc đường thế kia.
Tính cách của Thi Hàn Anh khá giống với cái tên của cô, chủ yếu là lạnh, đối với việc mình thích thì vô cùng nhiệt tình, chỉ tiếc không thể dốc hết sức vào nó, nhưng đối với chuyện của người khác thì cô luôn giữ nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng.
Song chàng trai giao đồ ăn phía trước kia thực sự quá hoang mang, rõ ràng nhà trọ đang ở trước mắt lại không biết đi qua thế nào.
Ngoài trời đang rất lạnh... Thi Hàn Anh không ngừng suy nghĩ, đến khi đi ngang qua chàng trai kia thì dừng bước.
“Cậu muốn vào khu nhà trọ kia đúng không?”
Ánh đèn trên đoạn đường này khá tù mù, Thi Hàn Anh mặc cả cây đen, ngoại trừ phần da trắng nõn lộ bên ngoài thì tất cả đều hòa với bóng đêm, Tô Trí Lâm mải để ý phía trước, hiện tại tự dưng có một người xuất hiện trước mặt thì vô thức lùi về sau một bước.
Thi Hàn Anh nhìn thấy động tác đó của anh, rũ mắt: “Hình như tôi hơi nhiều chuyện rồi nhỉ.”
Dứt lời cô đút tay vào túi áo, nhanh chân rời đi, Tô Trí Lâm thoáng sửng sốt, xách đồ chạy theo.
“Chị đâu có nhiều chuyện đâu ạ, chị gái xinh đẹp ơi, em thực sự không tìm thấy đường, chị có thể tiện đường dẫn em vào không?”
Thi Hàn Anh không nói gì mà bước chậm lại chờ anh theo kịp, trước giờ Thi Hàn Anh không phải là một người nhiệt tình, giúp Tô Trí Lâm cũng chỉ vì tiện đường thôi, cô đeo tai nghe, ý rất rõ ràng: đừng nói chuyện với tôi.
Do đang thi công nên cái xe điện nhỏ của Tô Trí Lâm không vào được, anh đành phải đỗ xe ở bên ngoài rồi đi theo Thi Hàn Anh vào nhà trọ, Tô Trí Lâm lén liếc nhìn Thi Hàn Anh đi bên cạnh vài lần, cảm thấy chị gái này quá ngầu luôn, cả người mặc đồ đen, vóc dáng cao gầy, đi giày cao gót vào cũng cao gần bằng anh, càng gần nhà trọ ánh đèn càng sáng, mặt mũi của Thi Hàn Anh cũng gần trở nên rõ ràng, khuôn mặt này, khí chất này, Tô Trí Lâm đột nhiên nghĩ đến nước nữ sát thủ bóng tối trong phim Mỹ.
Tối muộn nên đội thi công đã nghỉ ngơi, xung quanh quá yên tĩnh, Tô Trí Lâm chợt thấy xấu hổ, anh vốn định muốn nói mấy câu để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, mà trông thấy Thi Hàn Anh đeo tai nghe, có vẻ không muốn quan tâm đến anh nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Đến nơi rồi, giao đến nhà nào thì cậu tự tìm đường nhé.” Thi Hàn Anh dẫn Tô Trí Lâm tới cổng ra của khu nhà trọ rồi mới tháo tai nghe, nói xong câu đó thì quay người rời đi.
Tô Trí Lâm nói cảm ơn với bóng người cô, lấy điện thoại ra xem địa chỉ giao đồ ở đâu.
Nhà số năm tầng ba... Lúc Tô Trí Lâm theo địa chỉ này bò lên tầng ba thì Thi Hàn Anh đang lục tung túi xách của mình để tìm chìa khoá.
Trong túi xách có rất nhiều đồ, hóa đơn, sạc pin, còn có thuốc cầm về nhà nghiên cứu, cô lục lọi một lúc mà vẫn không tìm được chìa khoá, nghe thấy tiếng bước chân cô quay đầu lại, trông thấy Tô Trí Lâm đứng phía sau, hai người nhìn nhau, Thi Hàn Anh bỗng hiểu ra, bật cười.
“Chỗ đồ ăn này hình như là tôi đặt đó.”
Lúc chuẩn bị về cô đã đặt đồ ăn bên ngoài, về tới nhà là có thể ăn luôn, không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp phải anh chàng giao đồ ở bên ngoài.
Trong khi nhận túi đồ từ tay Tô Trí Lâm cô còn đang cảm thán, may mà hôm nay bản thân lại tốt bụng chỉ đường cho chàng trai kia, không thì người chịu đói chính là mình rồi.
2
Thi Hàn Anh học chuyên ngành hóa học, sau khi thi lên nghiên cứu sinh thì theo giáo sư làm thí nghiệm, cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cộng thêm với tay nghề nấu nướng chẳng ra gì nên mấy chuyện ăn uống cô đều giải quyết bằng cách gọi đồ bên ngoài hết.
Những hàng quán ngon được review trên mạng cô đều đã thử, bạn cô nhìn thế thì không đành lòng, luôn phổ cập kiến thức về đồ ăn bên ngoài thiếu an toàn thực phẩm, mất vệ sinh ra sao cho cô, Thi Hàn Anh bình tĩnh hỏi ngược lại.
“Ăn đồ bên ngoài trúng độc mãn tính với không ăn đồ bên ngoài chết bất đắc kỳ tử tại chỗ, cậu thấy tớ nên chọn cái nào?”
Lúc này bạn cô mới ngậm miệng.
Nói vậy chứ dạ dày của mình thì vẫn phải chăm sóc cẩn thận, bất đắc dĩ lắm cô mới phải gọi đồ bên ngoài nên luôn cố gắng chọn những món có dinh dưỡng.
Bạn bè để cử cho cô một quán ăn tư nhân, nghe nói chủ quán đã từng được chứng nhận ba sao Michelin, chẳng qua sau này lấy chồng sinh con nên đã nghỉ việc, ở nhà làm bà nội trợ đa di năng, nhân lúc rảnh rỗi thì nhớ lại nghề cũ, mở quán ăn tư nhân, mỗi ngày chỉ nấu với số lượng có hạn.
Mặc dù hương vị thật sự rất ngon, song chủ quán không muốn mở rộng, khách hàng cũng chỉ có vài người quen, Thi Hàn Anh là một trong số ít người có phúc được ăn đó.
Bữa sáng cô mua bánh bao cho tiện, cơm trưa thì giải quyết tại phòng thí nghiệm, đến tối mới coi như ăn cho ra bữa ăn.
Thi Hàn Anh đặt đồ ở quán ăn tư nhân kia một tuần liên tục, đều cùng một người giao hàng.
Bình thường Thi Hàn Anh đều nhắc chàng trai giao hàng để đồ ăn ngoài cửa, một thời gian ngắn sau cô mới ra lấy đồ, rất ít khi chạm mặt chàng trai giao hàng nên đối thoại giữa cô với Tô Trí Lâm chỉ giới hạn ở:
“Đồ ăn của chị đến rồi ạ.”
“Cậu cứ để ngoài cửa là được, cảm ơn nhé.”
...
Vào một buổi tối sau đó, lúc Thi Hàn Anh ra ngoài lấy thức ăn thì chợt phát hiện Tô Trí Lâm còn đang ngồi xổm bên cửa.
Là một cô gái độc thân sống một mình, phản ứng đầu tiên của cô chính là đề cao cảnh giác, cô lùi ra sau, cầm tay nắm cửa, cau mày hỏi: “Sao cậu còn ngồi ở đây?”
Cửa sổ bên ngoài mở to, gió lạnh không ngừng lùa vào, mũi Tô Trí bị lạnh đến ửng đỏ, anh dựa vào tường, tay cầm điện thoại.
“Điện thoại của em bị hết pin rồi, em có thể sạc nhờ ở nhà chị không ạ?”
Thi Hàn Anh nhìn anh rồi lại nhìn đồ ăn bên chân anh, suy nghĩ một lát mới nói: “Được, cơ mà cậu đợi tôi một chút.”
Dứt lời cô liền xách túi đồ ăn vào phòng, đồng thời đóng sầm cửa lại, Tô Trí Lâm ngẩn người, nửa phút sau, cửa được mở hé ra, trên cửa còn mắc xích phòng trộm, Thi Hàn Anh cầm ổ điện và dây sạc đưa cho anh qua khe hở.
“Này, cậu sạc đi.”
Tô Trí Lâm dở khóc dở cười, ngồi xổm trên mặt đất vừa sạc điện thoại vừa nói: “Ý thức đề phòng cảnh giác của chị tốt thật đấy.”
Thi Hàn Anh vui đầu trong phòng thí nghiệm cả ngày, đã sớm đói gần chết, thực sự không đợi được đến lúc Tô Trí Lâm rời đi, cô mở hộp cơm, vốn định ăn trên bàn mà nghĩ đến ngoài cửa còn có người đang ngồi bèn bưng bát ra cửa.
Tô Trí Lâm cũng ngồi khoang chân dưới đất, cách Thi Hàn Anh một cánh cửa, ánh đèn bên ngoài tù mù, Thi Hàn Anh ngồi trong phòng sáng choang ấm áp, Thi Hàn Anh bưng bát canh lên uống từng muỗng, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn Tô Trí Lâm bên ngoài, ánh đèn từ khe cửa hắt ra rọi vào gò má anh.
Chàng trai có khuôn mặt sáng sủa, mặc áo bông màu đen, dáng vẻ như chưa va vấp ngoài xã hội nhiều, Thi Hàn Anh đột nhiên cảm thấy mình nhốt anh ngoài cửa như vậy cũng hơi quá.
“Này nhóc, cậu bao nhiêu tuổi rồi, trưởng thành chưa?”
Cô đặt bát xuống, hỏi.
Tô Trí Lâm quay đầu nhìn cô, nhíu mày cười một tiếng: “Em đã sớm trưởng thành rồi, nếu không phải đã đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự thì chị còn lâu mới an toàn nhé.”
Thi Hàn Anh là kẻ già đời, sao có thể bị một tên nhóc mặt búng ra sữa đùa chứ, cô khẽ cười một tiếng, nói: “Trưởng thành là tốt rồi, tôi chỉ sợ mình lại dính vào án cưỡng hiếp vị thành niên thôi.”
3
Trước đó thầy hướng dẫn muốn tổ chức một buổi giao lưu học thuật, mời những sinh viên xuất sắc tốt nghiệp kỳ trước về làm khách mời.
Trước khi học nghiên cứu sinh, Thi Hàn Anh được rất nhiều thầy cô hướng dẫn coi trọng, lần này cũng nhận được lời mời.
Những buổi giao lưu thế này Thi Hàn Anh đã tham gia vô số lần, sớm quen tay hay việc, thậm chí đứng trên sân khấu thuyết trình một số vấn đề xảo trá mà mặt không đổi sắc, cô chỉ không ngờ tới mình sẽ gặp được Tô Trí Lâm trong buổi giao lưu này.
Khác với hình tượng một chàng trai giao hàng mặc áo bông trước đó, nay tại hội trường giao lưu anh mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh trông vô cùng thông minh nổi bật.
Thi Hàn Anh hoảng hốt, cứ tưởng bản thân nhìn nhầm, trong lúc đó Tô Trí Lâm đã đi đến trước mặt cô.
“Hoá ra chị là đàn chị của khoa bọn em.”
Bình thường ngồi ỳ trong nhà, bộ dáng của Thi Hàn Anh khá lôi thôi lếch thếch, cho dù đến phòng thí ngiệm cũng không hề trang điểm, một là do cô lười, hai là do cô học chuyên ngành hóa học, vừa nghĩ tới bên trong những mỹ phẩm kia đều chứa hóa chất, trong lòng khó tránh khỏi băn khoăn.
Nhưng lần này lại khác, kể cả không thích thì cũng phải trang điểm, trang phục của cô phần lớn là trắng xám đen, chiếc váy cô mặc lần này cũng không ngoại lệ, váy chữ A màu đen, cộng thêm da trắng môi đỏ tô điểm, lập tức từ vịt hóa thiên nga.
Thi Hàn Anh biết Tô Trí Lâm là sinh viên, cô chỉ không ngờ anh lại là đàn em cùng khoa với mình.
Thi Hàn Anh hơn anh ba khóa, Tô Trí Lâm vừa mới vào học, Thi Hàn Anh đang bận thi nghiên cứu, sau còn thuê nhà trọ bên ngoài, đúng là không có cơ hội gặp nhau.
Song người có duyên ắt sẽ gặp được nhau, thầy hướng dẫn hiện tại của Tô Trí Lâm lại là thầy cũ của Thi Hàn Anh, sau khi Thi Hàn Anh thuyết trình xong, thầy hướng dẫn mang Tô Trí Lâm đến.
“Trí Lâm, đây là đàn chị khóa trên của các em, đừng thấy con bé là con gái mà coi thường, trình độ chuyên nghiệp của con bé hoàn toàn có thể lấn át mấy đứa con trai bọn em đấy.” Thầy hướng dẫn cười nói.
Tô Trí Lâm nghĩ đến mấy lần giao đồ ăn gặp được cô, bộ dáng cô lúc nào cũng lôi thôi lếch thếch, điển hình cho những con người cống hiến vì hóa học, thế là, anh nhoẻn miệng cười một tiếng: “Đàn chị có thể vì hóa học mà vứt đi vẻ xinh đẹp, điều này đàn em thật sự khâm phục.”
Thi Hàn Anh nhíu mày: “Đó không gọi là vứt đi vẻ xinh đẹp, ăn mặc trang điểm thế nào còn phải tùy vào từng trường hợp, chẳng lẽ ra ngoài lấy đồ ăn mà tôi cũng phải trang điểm lộng lẫy ư?”
“Em rất mong chờ bộ dáng trang điểm lộng lẫy chào đón em của chị đấy.”
Đôi bên kẻ tung người hứng như vậy, thầy hướng dẫn đã nhìn ra đôi bên đều quen biết nhau.
Vậy là cả buổi giao lưu, thầy hướng dẫn dắt theo trò cưng hiện tại và trò cưng trước đây đi khắp nơi, vất vả chịu đựng đến khi buổi giao lưu kết thúc, Thi Hàn Anh vội vàng tạm biệt thầy hướng dẫn rồi ra về.
Vửa ra tới của, Tô Trí Lâm lại đuổi theo.
“Chị ơi, tối nay chị có định đặt đồ ăn nữa không ạ?”
Thi Hàn Anh dừng chân suy nghĩ: “Không, hôm nay tôi không đặt đồ bên ngoài, tôi muốn đi ăn xiên ngoài vỉa hè cơ.”
Tô Trí Lâm chỉ trực chờ những lời này của cô: “Em cũng chưa ăn gì, chị không ngại dẫn em đi cùng chứ.”
Thi Hàn Anh đắn đo giữa lợi và hại, cảm thấy Tô Trí Lâm đã nhất quyết muốn ăn cùng cô rồi, cho dù cô có từ chối thì cũng vô dụng nên kệ anh thích làm gì thì làm.
Trong hội trường khá ấm, Thi Hàn Anh chỉ mặc mỗi váy mà không thấy lạnh, bây giờ vừa ra ngoài thì gió lạnh thấu xương ập tới, cô lập tức mặc áo lông dài ngang gối, lại trùm khăn quàng cổ lên, bọc kín người như một cái bánh chưng.
Tô Trí Lâm tận mắt trông thấy quá trình từ thiên nga biến lại thành vịt, không kìm được cảm thán một tiếng: “Nhìn đàn chị thế này tự dưng em lại cảm thấy thật thân thiết.”
4
Trước khi đến chỗ ăn, Tô Trí Lâm cứ tưởng Thi Hàn Anh nói muốn đi ăn xiên ngoài vỉa hè là lời nói đùa.
Mà bây giờ, anh đang ngồi cùng Thi Hàn Anh ở một quán vỉa hè trong chợ đêm cạnh trường, Thi Hàn Anh không thèm nhìn thực đơn mà đọc ra tên một loạt món ăn, rõ ràng là khách quen.
Tô Trí Lâm mang vẻ non nớt mới lớn, còn Thi Hàn Anh có lẽ đã sống một mình từ rất lâu, kết hợp với khí chất vốn có lại càng thêm lạnh lùng, thực sự là một người trừng trải, nhất là khi cô một tay mở lon bia rồi đưa cho Tô Trí Lâm.
“Nhìn cái gì mà ngẩn người ra thế?”
Thấy Tô Trí Lâm nhìn chằm chằm vào tay cô đến ngẩn người, Thi Hàn Anh không nhịn được búng tay trước mặt anh, tiếng búng tanh tách làm Tô Trí Lâm hoàn hồn.
Tô Trí Lâm cúi đầu nhấp một hớp bia che giấu sự thất lễ của mình, đợi đến khi tỉnh táo lại thì nở nụ cười tinh nghịch.
“Đã có ai nói rằng tay của chị rất đẹp chưa ạ.”
Thi Hàn Anh nghe vậy, lặng lẽ rũ mắt nói: “Đúng vậy, tay đẹp thế này mà không hất acid sulfuric vào mặt người khác thì thật đáng tiếc.”
Trải qua nhiều lần tiếp xúc, Tô Trí Lâm cũng biết được phần nào tính cách của Thi Hàn Anh, cô vốn lạnh nhạt, vô cùng khó chơi, không tính đến lúc người khác trêu chọc thì cô đều làm lơ hoặc xuyên tạc ý người khác, có thẳng nam thì cũng có thẳng nữ, Thi Hàn Anh chính là kiểu người đó.
Đúng là con ruồi không lọt nổi trứng kín, cái vỏ trứng của Thi Hàn Anh chẳng những kín mít mà còn có cả gai nữa.
Mà những cô gái kiểu này, nếu Tô Trí Lâm không nhớ nhầm — “Chị nói thật đi, chị đã độc thân bao nhiêu năm rồi?”
Tô Trí Lâm còn chưa dứt lời thì Thi Hàn Anh bị sặc bia, cô ho sặc sụa, hai mắt đỏ ửng, bộ dáng chống bàn nhìn anh chẳng khác gì một con mèo đen xù lông.
Tô Trí Lâm biết mình đoán đúng nên không hỏi nhiều, nhịn cười đưa giấy cho cô.
Thi Hàn Anh cố gắng kìm nén cơn ho, giơ tay lau nước mắt rồi nói với anh: “Làm thí nghiệm chẳng cần tình yêu nhiều năm, có thể làm tôi rung động chỉ có duy nhất một người.”
“Ai vậy ạ?”
“Vị giáo sư già hơn sáu mươi tuổi làm trong viện nghiên cứu của tôi, mặc dù tóc bạc da mồi nhưng dáng vẻ cầm thuốc thử làm thí nghiệm của thầy ấy thật sự rất quyến rũ.”
Tô Trí Lâm: “...”
Ngồi trong chợ đêm khá thích hợp để trò chuyện, dù thái độ của Thi Hàn Anh không quá nhiệt tình song ít ra đã tốt hơn trước đó nhiều, lúc sau, Thi Hàn Anh uống quá nhiều, cả người lâng lâng, bắt đầu khuyên răn Tô Trí Lâm.
“Cậu đấy, phải học tập thật tốt, đừng đi nhầm đường, khóa của tôi có một bạn nam, lúc đầu học rất tốt, sau này lại vì một cô gái mà phá hủy tương lai của mình.”
Tô Trí Lâm gật đầu vâng lời, tay tranh thủ giấu chỗ bia còn lại đi, Thi Hàn Anh không tìm thấy bia, vừa đứng lên định gọi thêm lại phát hiện ra chỗ bia giấu bên chân Tô Trí Lâm, cô giơ tay đập một phát vào đầu Tô Trí Lâm.
“Sao lại giấu bia đi thế.”
Thi Hàn Anh chưa đến mức mất hết tỉnh táo, thế nhưng cồn làm tê liệt thần kinh khiến cô không kiểm soát nổi hành vi của mình, sau khi đập Tô Trí Lâm một cái, cô xoay người lấy bia, đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường, có cô gái xinh đẹp bước từ trong xe ra, đi thẳng đến bàn Tô Trí Lâm.
Thi Hàn Anh cầm bia ngẩng đầu, cô gái kia đứng trước mặt Tô Trí Lâm, đôi mắt đẹp trừng to, trong giọng nói chứa đầy sự tủi thân và bất mãn.
“Nếu không nhờ bạn anh nói thì em còn chẳng biết anh đang ở đây, anh đã bảo sẽ đi giao đồ ăn mà sao bây giờ lại đi ăn với người khác hả.”
“Cho dù không đi giao đồ ăn thì tôi cũng chẳng ăn với cô đâu.”
Chưa cần phải nói Thi Hàn Anh đã nhìn ra cô gái này xuất hiện để gây rối Tô Trí Lâm, Thi Hàn Anh ngồi giữa hai người, hết nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, hiểu, đây là câu chuyện giữa tiểu thư nhà giàu với chàng sinh viên nghèo ấy mà.
Dù bình thường Thi Hàn Anh khá lạnh nhạt, cơ mà với việc làm mai mối thì cô rất sẵn lòng, nếu trên mặt Tô Trí Lâm không biểu hiện rõ sự khó chịu thì Thi Hàn Anh đã sớm biến thành ông Tơ bà Nguyệt hợp tác cho họ rồi.
Tô Trí Lâm từ chối cô gái kia, cô gái lại giả mù quyết dây dưa đến cùng, thậm chí còn vươn tay kéo Tô Trí Lâm.
Thi Hàn Anh không nhìn nổi nữa, thấy cô gái kia kéo Tô Trí Lâm, cô bèn giữ chặt cánh tay cô ta. Giọng nói biếng nhác mang theo men say, ánh mắt liếc qua tràn ngập khí thế.
“Này, đừng có mà động tay động chân, cậu ấy.” Thi Hàn Anh chỉ chỉ Tô Trí Lâm, cong môi mỉm cười: “Của tôi.”
Chân tay cô gái kia mảnh khảnh, sao đấu lại được với Thi Hàn Anh, cộng thêm Tô Trí Lâm nhất quyết không đứng về phía cô ta, cô ta lập tức đỏ mắt, tức giận hất tay Tô Trí Lâm ra, để lại một câu “Mấy người chờ đó cho tôi!” chẳng có chút khí thế nào rồi chạy vào trong xe, để tài xế lái xe rời đi.
Thi Hàn Anh thấy cô gái kia đi xa thì mở thêm một lon để uống, thản nhiên như không.
Da của cô vốn rất trắng, nay uống bia thì hơi ửng hồng, trông vui vẻ hơn so với bộ dáng lạnh như băng kia nhiều.
Tô Trí Lâm thực sự không kìm được xích lại gần hỏi: “Đàn chị này, vừa rồi chị đã bảo em là gì của chị thế?”
“Cậu á.” Thi Hàn Anh quay đầu nhìn anh, giơ lon bia uống được một nửa lên, cười tít cả mắt: “Cậu là Ưu Nhạc Mỹ (1) của tôi đó.”
5
Hôm đó từ chợ đêm trở về, Thi Hàn Anh cũng không quá say, Tô Trí Lâm đưa cô đến dưới nhà trọ còn cô có thể tự về phòng của mình.
Tuy nhiên ngủ đến nửa đêm, cô bỗng nhiên khát khô cả họng, bèn lấy cocktail trong tủ lạnh ra uống, ngồi trong phòng khách vừa uống rượu vừa xem phim Mỹ, bất giác ngủ thiếp đi trong phòng khách, sang đến hôm sau thì bị cảm.
Cô ráng chịu đựng gọi điện thoại cho giáo sư xin nghỉ, sau đó nằm liệt trên giừng ngủ li bì, đến chiều tối mới dậy tìm thuốc cảm để uống.
Cô mất đi vị giác, cũng không thèm ăn gì, cứ vậy mà nhịn đói hai ngày, buổi tối ngày thứ hai cô chợt nghe thấy tiếng đập cửa, ban đầu còn tưởng là mình nghe nhầm, thế nhưng tiếng đập cửa luôn vang lên không ngừng.
Cơ thể Thi Hàn Anh vô cùng yếu ớt, nghĩ thầm chẳng lẽ có kẻ trộm đột nhập ư, bây giờ cô vừa đói vừa mệt, không hề có sức lực, nếu lúc này thực sự có kẻ trộm xông vào thì cô chẳng thể làm được gì.
Đầu óc cô rối bời, sợ hãi, lại tủi thân, gác tay lên mắt bật khóc nức nở, vô cùng hối hận tại sao mình không lén cầm ít acid sulfuric từ phòng thí nghiệm về để còn hắt vào tên trộm kia cơ chứ.
Cô khóc một lúc, tiếng đập cửa bên ngoài vẫn vang lên không ngừng, loáng thoáng còn có tiếng ai đó gọi tên cô.
Giọng nói này khá quen thuộc.
Cô ngừng khóc, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, lâu sau mới nhận ra chủ nhân của giọng nói này là Trí Lâm.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống, nghe thấy Tô Trí Lâm bảo ra mở cửa, cô khịt mũi một cái, lấy chăn lau sạch nước mắt rồi lết cái thân tàn ra mở cửa.
Hôm nay Tô Trí Lâm theo thầy hướng dẫn đến viện nghiên cứu mà Thi Hàn Anh đang làm việc để làm thí nghiệm, ban đầu anh còn hào hứng vì sắp được gặp Thi Hàn Anh, ai ngờ bạn cô lại bảo rằng cô đã xin nghỉ phép được hai ngày, lúc này mới chạy tới đây thăm cô.
Lúc Thi Hàn Anh mở cửa, Tô Trí Lâm thầm lo lắng, tình trạng của cô còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ nhiều.
Thi Hàn Anh mơ mơ màng màng ngủ hai ngày, mắt sung húp như bong bóng, cộng thêm sắc mặt tái nhợt vì sinh bệnh, bờ môi bợt bạt không còn tí sắc nào, mới hai ngày không gặp mà cô đã hành bản thân thành ra như này rồi?
Thi Hàn Anh mở cửa, thực sự không còn sức lực gì bèn dựa vào tường hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Em tới quan tâm ai đấy đã lớn tướng rồi mà còn như trẻ con ý.” Tô Trí Lâm một tay đỡ Thi Hàn Anh, một tay đẩy cửa đi vào.
Thi Hàn Anh mơ màng được Tô Trí Lâm kéo đến ghế sô pha ngồi, còn người nào đó thì rất tự nhiên chui vào bếp lục lọi các thứ.
Trong tủ lạnh của Thi Hàn Anh trong chẳng còn thứ gì, Tô Trí Lâm nhặt nhạnh mãi mới nấu được cho cô một nối canh gừng và bát cháo.
Thật tình cô và Tô Trí Lâm mới quen nhau được hơn một tháng, với tính cách cảnh giác cao độ như mọi khi thì cô sẽ không dễ dàng để một người đàn ông lạ vào nhà mình, tuy nhiên có thể là bởi tin tưởng thầy hướng dẫn cũ, cảm thấy trò cưng của thầy cũng đáng tin tưởng nên cô mới để anh vào nhà, bản thân thì ngồi trên ghế sô pha, đầu óc vẫn mơ mơ màng màng.
Nhà của cô đã yên tĩnh quá lâu, phòng bếp cũng đã lâu không có khói lửa, hôm nay chợt ngửi thấy mùi thức ăn từ bên trong tỏa ra, sự dịu dàng ẩn sâu dưới đáy lòng lại được khơi dậy.
“Cậu thật là hiền huệ.”
Đúng lúc Tô Trí Lâm bê cháo và canh gừng đến trước mặt cô thì nghe thấy cô nói một câu như vậy.
Tô Trí Lâm cẩn thận múc canh cho cô rồi trả lời: “Chị bị sốt đến lú rồi, cái từ hiền huệ này không phải dùng như thế.”
Thi Hàn Anh uống xong canh gừng thì ăn sang cháo, thể lực đã khôi phục được ít nhiều, phòng của cô hai ngày nay không quét dọn, rác rưởi trong thùng rác cũng đã mốc meo, Tô Trí Lâm mắc bệnh sạch sẽ từ nhỏ, anh nhìn không nổi nữa bèn bắt tay vào dọn dẹp.
Thi Hàn Anh cuộn chân ngồi trên thảm phòng khách, cả người bọc trong cái chăn bông dày cộp, ngẩn ngơ xem Tô Trí Lâm bận rộn dọn dẹp, thật lâu sau mới nói một câu: “Cậu quét dọn kỹ càng thế này khiến tôi luôn cảm thấy cậu còn làm thêm cả công việc quét dọn vệ sinh nữa, nếu không trả tiền thì thật áy náy.”
“Không phải việc nào em cũng làm đâu, phần lớn thời gian thì em làm gia sư, công việc giao đồ ăn này chẳng qua là bị mẹ bắt ép nên em mới miễn cưỡng mà làm thôi.”
Nghe anh nói thế Thi Hàn Anh mới biết được rằng hoá ra quán cơm tư nhân mà cô rất thích kia là do mẹ Tô Trí Lâm mở, còn Tô Trí Lâm phải chạy đi giao hàng không công.
Quét dọn xong, Tô Trí Lâm xách túi rác đi ra ngoài cửa: “Em thấy chị rất thích đồ mẹ em nấu đấy nhỉ, nếu không chị đến nhà em đi, đảm bảo chị được ăn miễn phí cả đời luôn.”
Thi Hàn Anh trùm chăn lên đầu trả lời: “Tôi cảm thấy tôi có thể hỏi mẹ câu xem nhà có thiếu một cô con gái nuôi không.”
Tô Trí Lâm nhún vai, không nói gì nữa, xách túi rác ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
6
Thi Hàn Anh đã quen sống một mình, kể từ khi bố mẹ ly hôn rồi xây dựng gia đình riêng, dù bố mẹ luôn đối xử rất tốt với cô, thường xuyên gọi cô về nhà sống chung, song cô luôn có cảm giác bản thân không thể hòa hợp được, trước đây sống một mình, mấy vết thương nhỏ hay bệnh nhẹ thì cố chịu qua là khỏi, nếu lần này Tô Trí Lâm không đến tìm cô thì có lẽ cô sẽ nằm liệt trên giường, dựa vào vài viên thuốc cảm kia mà sống.
Thế mà Tô Trí Lâm vẫn tới, còn thắp lên một mồi lửa trong phòng bếp nhà cô, kéo cô trở lại với cuộc sống bình dị hàng ngày.
Có lẽ chính mồi lửa này đã đốt lên trong lòng Thi Hàn Anh, đến tối đi ngủ, Thi Hàn Anh bắt đầu mong chờ, không biết hôm sau anh có đến nữa hay không.
Có lúc anh sẽ mang một nồi cháo cải thịt nạc đến, hoặc là sữa đậu nành kèm bánh quẩy thơm ngào ngạt... Nghĩ đi nghĩ lại, Thi Hàn Anh đói đến tỉnh ngủ.
Hôm sau, từ khi tỉnh dậy Thi Hàn Anh đã bắt đầu chờ tiếng gõ cửa vang lên, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, chờ đến tận trưa, chờ từ tràn đầy mong mỏi đến cô đơn buồn rầu mà Tô Trí Lâm vẫn chưa tới.
Mà giờ cô đói quá, không chịu được nữa, đành phải xuống giường ra ngoài kiếm ăn, cô khoác lên người một cái áo choàng dài rồi xỏ dép xuống tầng.
Cách nhà trọ không xa có một cửa hàng bán bánh bao, bình thường Thi Hàn Anh hay giải quyết bữa sáng ở đó, bệnh của cô còn chưa hoàn toàn khỏi, lúc cô đang chậm rãi xách túi đi đến cửa hàng đó thì chợt nhìn thấy Tô Trí Lâm cũng đang xách một túi đồ đi về phía này.
Cô khẽ giật mình, bỗng nhiên dừng chân, nhưng nghĩ lại, cô đâu làm chuyện gì xấu, tại sao phải sợ, thế là, cô cứ hiên ngang ngẩng cao đầu đi tới trước mặt anh.
Tô Trí Lâm trông thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sao chị lại ra ngoài ạ?”
“Tôi đói, tính ra ngoài kiếm ăn để còn duy trì sự sống.” Thi Hàn Anh kéo kéo áo lông, vùi mặt vào trong áo nhìn anh.
Cô biết anh đến tìm cô, cơ mà sợ nói ra thì mất hết mặt mũi, sau khi bắt chuyện với anh thì cất bước đi tiếp, Tô Trí Lâm bắt lấy cánh tay của cô: “Em đã tới đây rồi mà chị còn muốn đi đâu?”
Lúc này Thi Hàn Anh mới ra vẻ kinh ngạc: “Úi, cậu đến tìm tôi á, tôi cứ tưởng cậu đang đi giao thức ăn cho người khác chứ.”
Tô Trí Lâm không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô, trong lòng lẳng lặng cảm thán: Chị gái này mất tự nhiên mà sao đáng yêu thế chứ lị.
Anh ho một tiếng, sau đó chân thành nói: “Em đến tìm chị mà.”
“Tại sao cậu lại muốn tìm tôi?”
“Bởi vì em muốn chăm sóc chị, mà em đoán, có lẽ chị cũng sẽ cần em chăm sóc.”
Thi Hàn Anh ồ một tiếng, quay sang nhìn thẳng vào Tô Trí Lâm, song chẳng lên tiếng mà chỉ nhìn anh.
Sắc mặt Thi Hàn Anh tràn ngập sự mệt mỏi, đôi môi trắng bệch, khác với vẻ lôi thôi lếch thếch thường ngày, cũng khác với vẻ ưu tú mặc váy đen trong buổi giao lưu học thuật hôm đó, Thi Hàn Anh bây giờ dường như đã tháo mặt nạ đi, trông vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, giống con mèo mà mẹ Tô Trí Lâm nuôi, vào lúc bị thương yếu đuối nhất đã thu lại sự kiêu ngạo, nhìn anh với vẻ mặt cầu xin.
Trước đây anh cho rằng Thi Hàn Anh là một vỏ trứng kín mít không có khe hở, còn bây giờ, cái vỏ trứng của Thi Hàn Anh đã bắt đầu nứt, mà vết nứt này chỉ dành riêng cho anh.
Phát hiện mới đó khiến Tô Trí Lâm vô cùng mừng rỡ.
7
“Tôi lỡ đặt nhiều đồ quá, ăn không hết mà đổ đi thì phí, nếu không cậu ở lại ăn với tôi nhé?”
Hôm đó Tô Trí Lâm định mang thức ăn và thuốc đến cho Thi Hàn Anh rồi về trường, buối tối tính qua ngó cô một cái nhưng mà mẹ lại gọi bảo anh rằng có người đặt đồ anh, nhờ anh đi giao một chuyến.
Anh vốn định từ chối, thế nhưng mẹ lại ra vẻ thần bí nói nhỏ: “Vị khách này thường xuyên mua đồ mẹ làm, địa chỉ lại không xa, con đi một chuyến cũng chẳng tốn mấy thời gian đâu.”
Mẹ đưa địa chỉ cho anh, anh nhìn lướt qua, ồ, khách quen à nha.
Thế là anh đi tới chỗ Thi Hàn Anh, thực ra anh cố tình muốn đến thăm Thi Hàn Anh, tuy nhiên Thi Hàn Anh lại không cho là như vậy, anh vừa đưa túi đồ cho cô thì cô xóc xóc túi trong tay, nói ra câu đó.
Ý của cô là muốn giữ anh lại ăn cơm đúng không?
Tô Trí Lâm suy nghĩ một lát, cười: “Nếu đàn chị đã nhiệt tình mời em như thế thì em miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Nói thật, mặc dù cô do dự mãi mới hạ quyết tâm đặt đồ bên ngoài để gọi Tô Trí Lâm tới, đồng thời lấy hết can đảm để giữ anh ở lại ăn cơm, nhưng mà Thi Hàn Anh thật sự không quen ngồi ăn với một người con trai khác.
Xung quanh quá yên tĩnh, bầu không khí hoàn toàn khác với hôm ăn trong chợ đêm.
Rõ ràng là phòng của cô, là nơi cô cảm thấy thoải mái dễ chịu nhất, nhưng chỉ vì Tô Trí Lâm ngồi đối diện mà cô cứ như đang ngồi trên bàn chông.
“Chị không quen ăn với người khác đúng không?” Tô Trí Lâm nhìn ra cô đứng ngồi không yên.
Thi Hàn Anh cũng không phủ nhận, chỉ xuống đất nói: “Có lẽ vì phần lớn thời gian tôi ngồi ăn dưới này cơ.”
Ngồi trên thảm khoanh chân lại, thêm cái ipad ở trên bàn nhỏ, vừa xem phim vừa ăn cơm, điều này đối với Thi Hàn Anh là một cách hưởng thụ.
Tô Trí Lâm chưa từng thử bao giờ, mẹ anh có yêu cầu khá khắt khe trên bàn cơm, còn anh thật ra khá thích ngồi thoải mái tự do như thế.
Do đó, Tô Trí Lâm và Thi Hàn Anh cùng thử ăn cơm theo cách này.
Dựng ipad trên bàn rồi chọn một bộ phim hài, Thi Hàn Anh cắn đũa cười như điên, Thi Hàn Anh xem phim, Tô Trí Lâm lại ngắm Thi Hàn Anh, bên ngoài cửa sổ sương đêm giăng mờ, trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn ánh vàng ấm áp, ánh đèn hắt lên gương mặt Thi Hàn Anh, khung cảnh vô cùng ấm áp.
“Bình thường bạn bè hay gọi chị là gì ạ?” Tô Trí Lâm đột nhiên hỏi.
Thi Hàn Anh quay đầu lại: “Tiểu Anh, hoặc là A Anh, thật ra tôi không thích gọi là Tiểu Anh, mỗi lần bọn họ gọi tôi là Tiểu Anh, tôi đều cảm thấy mình nên rút gậy phép thuật ra biến hình mới có thể thỏa mãn được sự mong chờ của họ.”
Người lạnh lùng nói ra mấy câu cười lạnh thật hiệu quả, Tô Trí Lâm khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Vậy thì chị A Anh này, chị có thiếu người ăn cơm cùng chị không? Kiểu người mà vừa gọi là đến ý.”
Ý tứ trong lời nói của anh là gì đương nhiên Thi Hàn Anh hiểu, cô cầm đũa trong tay, nhìn thằng vào mắt Tô Trí Lâm.
“Tôi sẽ không dễ dàng buông tay một người, cũng có nghĩa sẽ không dễ dàng nắm lấy một người, tôi hy vọng cậu sẽ giống vậy.” Cô khựng lại, chợt nhận ra một người học tự nhiên như mình nói mấy lời này khá khó hiểu, suy nghĩ thêm một lúc mới nói: “Có lẽ, cậu nên suy nghĩ lại một chút...”
“Em cũng không phải là người dễ dàng nắm lấy một ai đó, thật ra chị nói vậy là bởi chị chưa chuẩn bị xong tâm lý để chấp nhận em.” Tô Trí Lâm bỗng nhiên cười, giơ tay xoa đầu Thi Hàn Anh: “Nhưng mà em có thể đợi, đợi đến chừng nào chị chuẩn bị xong, nhớ phải nói với em, chỉ cần gọi là em đến.”
Đến khi Tô Trí Lâm về, Thi Hàn Anh ghé vào cửa sổ nhìn xuống, trên cửa phủ một tầng hơi nước, Thi Hàn Anh lấy ngón tay vẽ một hình trái tim lên trên đó, nhìn bóng dáng Tô Trí Lâm dần dần đi xa qua trái tim đó.
8
Xin nghỉ bệnh bốn ngày, cuối cùng đến ngày thứ năm Thi Hàn Anh cũng quay lại viện nghiên cứu.
Cô thức trắng đêm không ngủ, cả buổi sáng ngáp ngắn ngáp dài, giáo sư nhìn thấy cũng không nhịn được khuyên cô về nghỉ ngơi thêm một ngày.
Thi Hàn Anh lắc đầu, ép bản thân phải tỉnh táo lại: “Không sao đâu ạ, em cảm thấy mình vẫn chịu được.”
Thi Hàn Anh chịu được, còn người khác không chịu được, một sinh viên thức đêm dẫn đến mất hồn mất vía, trong lúc pha hỗn hợp thuốc không cẩn thận tính sai hàm lượng, thế là phòng thí nghiệm chìm trong khói thuốc dày đặc, nổ tung tại chỗ.
Tô Trí Lâm đợi trong trường cả ngày mà chẳng nhận được tin tức gì từ phía Thi Hàn Anh, anh đứng ngồi không yên bèn chạy đến viện nghiên cứu tìm cô, song chưa tới nơi đã nhìn thấy mấy chiếc xe cứu hỏa hú còi chạy qua.
Anh căng thẳng, bắt đầu nghĩ đến những thứ không tốt, quả đúng là như thế, đến khi tới gần viện nghiên cứu thì nhìn thấy khói cuồn cuộn thoát ra từ bên trong tòa nhà.
Viện nghiên cứu bị chăng dây cảnh giới, bên ngoài dây cảnh giới toàn người là người, có người hóng hớt, có người từ trong viện nghiên cứu chạy ra, còn có lính cứu hỏa, Tô Trí Lâm tìm khắp nơi mà chẳng thấy Thi Hàn Anh đâu.
Nỗi sợ hãi dần dâng lên, Tô Trí Lâm lo lắng quá độ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Thi Hàn Anh ở trong đợi anh tới cứu, anh cắm đầu chạy đến dây cảnh giới, rồi lại được lính cứu hỏa nhanh tay kéo lại.
“Bên trong cháy lớn như vậy, anh đi vào làm gì!”
Tô Trí Lâm sốt ruột, bất chấp nói: “Bạn gái tôi đang ở bên trong, tôi muốn cứu cô ấy, một mình cô ấy ở trong sẽ rất sợ...”
Mặc dù trông Tô Trí Lâm hơi gầy, nhưng thật ra anh khá thường xuyên vận động, đương lúc sốt ruột không kiểm soát được sức lực, lính cứu hỏa không kéo nổi anh, anh thoát được khỏi tay lính cứu hỏa, đang định lao vào trong thì một giọng nói vang lên từ đằng sau.
“Tô Trí Lâm, anh quay lại đây cho chị!”
Câu nói đó tựa như một câu thần chú làm Tô Trí Lâm dừng bước, Tô Trí Lâm quay đầu, trông thấy người con gái đang đứng sau lưng, mọi nỗi niềm mắc kẹt trong ngực cứ thế trút ra.
Đúng là người con gái của anh rồi, mặc dù cả người lấm lem nhưng không sai, đây thực sự là người con gái mà anh thích.
Thi Hàn Anh bị sặc khói rất khó chịu, vừa rồi đang ngồi trong xe cứu thương để y tá kiểm tra thân thể, bất chợt nghe thấy tiếng hô “Bạn gái tôi đang ở bên trong” của Tô Trí Lâm làm Thi Hàn Anh tức giận lao ra.
Tô Trí Lâm dừng chân, rồi không đợi Thi Hàn Anh nói tiếp anh đã vội chạy tới, nháy mắt sau đó, Thi Hàn Anh va vào một lồng ngực ấm áp.
Anh lao đến quá mạnh làm Thi Hàn Anh lảo đảo lùi về sau mấy bước, Tô Trí Lâm cứ tưởng cô muốn tránh bèn ôm chặt hơn nữa.
“Chị đừng tránh, để anh ôm chị một lát.”
Giọng nói đó vô cùng đáng thương, ai không biết còn tưởng anh mới là người trải qua hỏa hoạn ấy chứ.
Ấy vậy mà biết làm sao được, cô chỉ có thể nuông chiều thôi chứ sao.
Thi Hàn Anh ôm anh, vỗ lưng anh trấn an: “Không sao đâu không sao đâu, anh đừng sợ.”
Không biết là thật hay là giả vờ, Tô Trí Lâm vẫn ôm Thi Hàn Anh thật chặt, bộ dáng hoảng hồn.
Thi Hàn Anh thực sự bị anh ôm đến khó chịu, đẩy cũng không đẩy được, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đừng ôm nữa, chúng mình đi ăn cơm đi.”
Tô Trí Lâm khẽ giật mình, lúc này mới buông lỏng tay, Thi Hàn Anh khá hài lòng trước phản ứng đó của anh, giơ tay vuốt lại mái tóc rối tung vì sốt ruột chạy đi tìm cô của anh.
“Đi thôi, bạn gái của anh mời anh ăn cơm.”
Tô Trí Lâm nghe vậy, nhếch môi cười: “Ừ, được.”
Xung quanh người đến người đi, đám cháy trong viện nghiên cứu đã được kiểm soát, tiếng còi xe cứu hỏa và tiếng người ồn ào ù ù bên tai, mà tại một nơi hẻo lánh chẳng ai chú ý đến lại có người thu hoạch được tình yêu sáng lấp lánh.
Câu chuyện nhỏ
Sau khi xác định quan hệ, Tô Trí Lâm rất chịu khó chạy đến chỗ trọ của Thi Hàn Anh, không đi giao đồ ăn nữa mà ngày ngày đợi mẹ chuẩn bị đồ ăn xong thì mang đến cho Thi Hàn Anh.
Ngày nào cũng đi đi lại lại như thế, rất nhanh bà Tô đã nhìn ra manh mối, trước đây miễn cưỡng lắm anh mới chịu đi giao, nay lại chịu khó đi lại thế này ắt có chuyện bất thường.
Thế là, bà Tô vì không có ai đi giao thức ăn dẫn đến gián đoạn việc làm ăn buôn bán, rảnh rỗi bắt đầu theo dõi con trai nhà mình, cứ thế theo tới chỗ trọ của Thi Hàn Anh.
Trùng hợp làm sao, hôm đó bố mẹ Thi Hàn Anh cũng giành thời gian đến thăm cô, vậy là người lớn hai bên gặp nhau ngay ngoài cầu thang, còn ngạc nhiên phát hiện người bọn họ muốn tìm lại cùng ở trong một nhà.
Cứ như vậy, hai người họ không hề chuẩn bị gì gặp phải phụ huynh.
Và thế là, tình yêu của bọn họ, từ chuyện giữa hai người đã chính thức trở thành chuyện giữa hai nhà.
Hết
Chú thích:
(1) Ưu Nhạc Mỹ là tên một loại trà sữa ở TQ. Trong quảng cáo trà sữa này có một đoạn đối thoại:
Nữ: Em là gì của anh?
Nam: Em là Ưu Nhạc Mỹ của anh.
Nữ: Hóa ra em là trà sữa à?
Nam: Như vậy thì anh có thể nâng niu em trong lòng bàn tay của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]