Lâm Tuyền không né tránh ánh mắt của bọn họ, mỉm môi lại, môi nứt nẽ đau buốt:
- Đây là nguyện vọng ương bướng của cháu, nếu như có thể giúp cô ấy tránh bị tổn thương, cháu sẵn lòng gánh chịu thay cô ấy.
Cảnh Nhất Dân mắt sắc bén, giọng nói nghiêm khắc:
- Cháu không quên trên người mình còn những trọng trách khác chứ?
- Cháu không quên.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Cháu chỉ muốn làm gì đó giúp cô ấy thôi, nếu cháu buông tay bỏ mặc sẽ không thể đối diện với bản thân.
Cảnh Nhất Dân nhìn Liễu Diệp Thiên, muốn ông ta tỏ thái độ trước. Liễu Diệp Thiên hoàn toàn không ngờ Lâm Tuyền và con gái Trần Minh Hành có một đoạn tình cảm, Trần Vũ và Trương Giai Minh kết hôn từ năm 2002, Lâm Tuyền lý trí như thế, không phải người dễ dàng bị tình cảm dắt mũi. Nói như vậy Lâm Tuyền và Trần Vũ phải quen nhau trước năm 2002, đó khả khoảng thời gian đấu với đám Trương Quyền dữ dội nhất, đúng là làm khó y. Sau khi Trương Quyền rớt đài, Lâm Tuyền ra sức hòa hoãn quan hệ với Lệ Cảnh, Liễu Diệp Thiên khí ấy không nghĩ nhiều, dù sao ông ta không định đuổi cùng giết tân một xí nghiệp lớn của Tĩnh Hải, không ngờ Lâm Tuyền lại có nỗi khổ tâm trong đó.
Liễu Diệp Thiên nhớ đến quan hệ giữa mình và Cố Hiểu Linh, khẽ thở dài, nói:
- Nơi này bí thư Cảnh là gia trưởng, tôi nghe theo bí thư.
Cảnh Nhất Dân đứng dậy vỗ vai Lâm Tuyền:
- Đối diện với khiêu khích thế này, đúng là không thể biết mà bỏ mặc, dù cho bài báo này nói có chứng có cứ, cục tin tức cũng không cho báo chí toàn quốc sử dụng loại tiêu đề gây kích động dư luận như thế, trừ khi kẻ đứng sau Thẩm Thị không sợ nguy hiểm chính trị, chúng ta bỏ qua chuyện bài báo đi, tập trung vào vụ án, tranh thủ được chủ động xử lý, tranh thủ trước ngày mai thành phố có câu trả lời với tỉnh.
Liễu Diệp Thiên ngần ngừ:
- Chẳng may truyền thông toàn quốc đăng tải.
- Không đâu.
Cảnh Nhất Dân trấn định nói:
- Đây là tiền lệ rất nguy hiểm, người khác không sợ loại chuyện này cổ vũ kẻ khác dùng phương thức tương tự sao? Cho dù bài báo này được chuyển đăng đã sao, tôi tới tuổi này rồi, cũng đã tới lúc nghỉ hưu, bọn chúng phá hoại quy tắc cũng không có trái ngọt đâu ...
- Chú Cảnh.
Lâm Tuyền không nỡ để Cảnh Nhất Dân gánh chịu nguy hiểm chính trị lớn như thế.
Cảnh Nhất Dân cười:
- Mùa đông năm nay tới hơi sớm, có điều gió lạnh tới sớm thì đi cũng sớm, có gì đáng sợ đâu, chú cũng không muốn tuổi già thành một chính khánh trơn nhưu trạch, muốn giữ lập trường của mình vốn không phải đơn giản. Chỉ cần cháu biết trách nhiệm của bản thân mình là được.
Lúc này Lệ Cảnh đã hoàn toàn rối loạn, cho dù là trước kia lúc Liễu Diệp Thiên bất ngờ lên làm thị trưởng cũng không hỗn loạn như thế, bài báo đó đẩy Lệ Cảnh đang trên đà phục hồi tới sát mép vực.
Trần Vũ mới đầu chẳng hiểu vì sao sáng sớm ngày ra Trần Thần đã tới nhà mình, đến khi tới công ty mới hiểu, báo do Điền Lệ đưa cô xem, nhìn tiêu đề nhức mắt đó, tức thì lảo đảo suýt ngã, đứng đó như người mất hồn, rất lâu sau mới kêu lên:
- Ba ... Ba tôi đâu, chuyện này không được để ba mình biết.
Trần Minh Hành được Trần Sơn đỡ vào, có kẻ ném báo vào trong nhà, không những thế ném hơn chục tờ, ông ta không muốn đọc cũng không thể, vừa xem tiêu đề đã vấp ngã dập mông, nghĩ tin tức này lan đi sẽ khiến công ty hỗn loạn, nên nhịn đau bảo lái xe đưa tới công ty.
- Anh Cả hôm qua vừa tới cục công an khai báo, hôm nay liền có bài báo này, Lâm Tuyền thật hèn hạ.
Trần Sơn thù hận nói:
- Đủ rồi, đừng đoán bừa, tuyệt đối không phải là Lâm Tuyền.
Trần Minh Hành thấy mông trái đâu buốt, đoán chừng rạn xương rồi, có điều mặt vẫn còn trấn tĩnh:
- Làm thế không có lợi gì với họ.
- Anh, sao anh còn nói đỡ cho y?
Trần Sơn tức giận:
- Không phải anh tin y mới tới cục công an khai báo vấn đề sao?
- Lâm Tuyền không hề có ý định đánh gục Lệ Cảnh, nếu không làm sao chúng ta thoát được khỏi bãi lầy tổng công ty XD, làm sao vượt qua được khó khăn năm ngoái?
- Đúng, hắn về rồi, số tiền hắn lấy lại bị kẻ khác lừa mất, hiện hắn chỉ có hai bàn tay trắng, nên đã thành con chó điên cắn loạn khắp nơi.
Trần Minh Hành kể ra:
- Hai người lừa hắn là người trước kia giúp hắn chuyển tiền, hôm qua về Tĩnh Hải đầu thú với cảnh sát, thế nên anh mới quyết định khai báo vấn đề.
Trần Sơn cảm thấy như bị rút mất gân, nếu không phải trước giờ luôn thể hiện là người cha mạnh mẽ với con gái, ông ngồi sụp xuống rồi, không ai ngờ vừa qua được những ngày tháng gian khó, lại đón nhận tai họa lớn hơn.
Nhân viên công ty đều tập trung ở đại sảnh, song không khí rất trầm mặc, nhìn ánh mắt của bọn họ đều thấy chung một suy nghĩ: Công ty này xong rồi. Trương Đào thấy Trần Minh Hành đi lại tập tễnh, bê ghế cho ông ta ngồi, thấy Trần Vũ hồn xiêu phách lạc, lòng không dễ chịu gì, Trần gia lần này khả năng không gượng dậy được nữa. Lúc này có điện thoại gọi tới, lấy ra xem thì ra số lạ, Trương Đào ra khỏi phòng, tới chỗ vắng vẻ mới ấn nút nghe, giọng đắc ý của Trương Giai Minh truyền tới:
- Tình hình Lệ Cảnh ra sao, cậu nghĩ kỹ chưa?
- Bài báo đó là do anh?
- Đúng, dù là tờ báo địa phương nhỏ, song đảm bảo giờ ai cũng biết rồi, ngày mai các tờ báo chính trong nước sẽ chuyển đăng, cậu thấy sao?
Trương Giai Minh cười rợn người:
- Cậu nói xem Trần Vũ có phải là điểm yếu của Lâm Tuyền không, cậu gia nhập chúng tôi chứ?
Nghe tiếng chân sau lưng, Trương Đào vội gập điện thoại lại, thì ra là Điền Lệ.
- Là hắn phải không?
Linh tính mách bảo Điền Lệ là Trương Giai Minh gọi tới:
- Ừ, đúng là hắn.
- Vậy anh định làm thế nào? Xem tình hình này Lệ Cảnh không chống đỡ được nữa rồi.
Điền Lệ tiếp tục hỏi:
- Anh nghĩ nếu Thiên Thiên lớn lên, phải sống trong một căn nhà nhỏ bé, có lẽ nó sẽ rất xấu hổ với người khác, có điều nếu ba nó là một thằng hèn, nó còn xấu hổ hơn.
Điền Lệ cười nhẹ, năm xưa cô ta để sai thành sai luôn chính vì cái tình hiền lành chân thật của Trương Đào:
- Bất kể thế nào, em không nỡ rời Lệ Cảnh, Tiểu Vũ sẽ không chịu đựng nổi. Anh xem, có nên đi tìm Lâm Tuyền không?
Trương Đào do dự rồi nói:
- Ý của Trương Giai Minh hình như là muốn kéo cả Liên hợp Tĩnh Hải vào việc này, bọn chúng muốn đối phó với Liên hợp Tĩnh Hải, Trương Giai Minh nói Trần Vũ là điểm yếu của Lâm Tuyền. Chúng ta vào xem thế nào đã, chuyện lớn thế này Lâm Tuyền không thể không biết, có lẽ chú Trần cũng sẽ liên lạc trực tiếp với Lâm Tuyền.
Điền Lệ nghĩ cũng phải, hiện giờ mọi chuyện cứ như mớ bòng bong, phải trấn định lại mới quyết định được. Hai người bọn họ vừa với quay về thì cô thư ký hành chính hoảng hốt chạy vào phòng, lắp ba lắp bắp nói:
- Phóng .. Phóng viên, có mười mấy phóng viên tới công ty, đang đi đến đây.
- Bảo vệ đâu?
Trần Sơn quát lớn:
- Bảo vệ đâu, mau đuổi bọn họ đi.
- Bảo vệ đứng lý ở đại sảnh, tôi nói bọn họ không nghe, giám đốc Lý dẫn vài người ngăn phóng viên, những người khác chỉ đứng nhìn ...
Cô thư ký gấp đến độ suýt bật khóc:
- Bình tĩnh đi.
Trần Minh Hành nhịn đau bảo Trương Đào:
- Cậu ra đó không cho nhân viên công ty tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, đuổi họ đi, khách khí một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]