Trần Phi Lăng và chị Lâm đi vội, không đặt được khoang hạng nhất, không ngờ rằng vì thế mà gặp được Lâm Tuyền trên máy bay. Chị Lâm cũng không ngờ Lâm Tuyền lại ngồi ở khoang này:
- Gặp lại ngài Lâm thế này, đúng là chỉ có thể nói bằng hai chữ "cơ duyên".
Trần Phi Lăng vừa tháo kính xuống lập tức xung quanh xôn xao, Lâm Tuyền lúc này nào dám tỏ ra thân thiết với cô, chỉ cười khẽ:
- Trần tiểu thư mà không đeo kính lên thì máy bay sẽ bị lệch đấy.
Trần Phi Lăng nhoẻn miệng cười, chưa kịp nói gì đã có mấy fan hâm mộ phấn khích chạy tới xin chữ ký, cô biết Lâm Tuyền không thích bị giới truyền thông chú ý, cố gắng kiềm chế bản thân không nói chuyện với y. Chị lâm gọi tiếp viên hàng không, nhờ họ giúp duy trì trật tự. Chuyến bay đó Trần Phi Lăng tốn quá nửa thời gian ký tên cho fan hâm mộ, thi thoảng kín đáo quay sang cười với Lâm Tuyền.
Trần Thần gặp thần tượng, song hết sức rụt rè, chui đầu qua cánh tay Lâm Tuyền, đưa ra một cuốn sổ nhỏ, nói:
- Xin hộ em với.
Lâm Tuyền nhân lúc tiếp viên đưa thực đơn, nhờ chuyển quyển sổ cho Trần Phi Lăng ký tên.
Quyển sổ trả về, bên có thêm dòng chữ gọn gàng xinh xắn:" Gặp lại ở cố hương, sau này có lẽ phải vài năm mới có cơ hội gặp nhau, cùng uống chén rượu sum vầy được không?" Vài dòng chữ ngắn ngủi đã thể hiện nhớ nhung vô tận.
Lâm Tuyền liếc nhìn Phương Nam đang định xé trang giấy đó đi không trả lời, Phương Nam đã kịp nhìn thấy, mày nhướng lên ngăn Lâm Tuyền lại, khóe mắt ẩn chứa nụ cười:
- Tôi cũng tin vào cơ duyên, chúng ta còn chưa cám ơn bữa chiêu đãi ở Venice đâu.
Lâm Tuyền mới yên tâm viết :" Giúp tôi chuẩn bị một cái kính râm được không?"
Trần Phi Lăng trả lời bằng một mặt cười, sau là số di động.
Trần Thần thấy hai người bọn họ thư qua thư lại, thò đầu nhìn, nhưng trang giấy bị Lâm Tuyền xé đi cho vào túi, cô nàng bực bội phùng má lên, Lâm Tuyền khép mắt lại vờ ngủ.
Máy bay hạ cánh, Lâm Tuyền vẫn ngồi im tại chỗ, Trần Phi Lăng đi qua bên cạnh y để lại làn hương thơm ngát.
Ăn cơm ở sân bay xong, Lâm Tuyền nhận được điện thoại của thư ký quốc vụ, nói thủ tướng có 15 phút trống vào buổi tối, hỏi chuyện tình hình phát triển của quỹ Tây Trạch. Trước đó, Lâm Tuyền lấy danh nghĩa Khuê nghiệp California đầu tư vào quỹ Tây Trạch 100 triệu, giúp phạm vi hoạt đột xã giáo dục mở rộng sang các huyện bên.
Từ khi sản nghiệp năng lượng mới bùng nồ, tập đoàn Đông Đô không nhiều tiền như Liên hợp Tĩnh Hải nữa, Khổng Lập Dân vẫn đầu tư vào quỹ Tây Trạch 50 triệu, bản thân ông từ bỏ hết mọi chức vụ ở Đông Đô, giao lại công việc thường ngày của tập đoàn cho tầng cấp quản lý, ông ta thay Lâm Tuyền làm chủ tịch quỹ Tây Trạch, điều hành công tác của nó.
Cuộc dàm phán với tập đoàn Tứ Quý kéo dài suốt một năm đã kết thúc, Thực nghiệp Tinh Hồ nắm quyền khống chế cổ phần của Tứ Quý, tiến hành chỉnh hợp nghiệp vụ của Tứ Quý và Tú Thủy Các vào làm một, Cố Lương Vũ đảm nhận chức tổng giám đốc tập đoàn Tứ Quý, Từ Kiến sẽ kiêm nhiệm chức tổng giám đốc Tinh Hồ do hắn để lại, vén màn Tinh Hồ quay trở lại Thiên Tinh Hồ.
Tham gia xong hội nghị của cục năng lượng, Lâm Tuyền không đi đâu nữa, về phòng cẩn thận sắp xếp lại thông tin về quỹ Tây Trạch, nhận được điện thoại của văn phòng thủ tướng xác nhận lịch trình, sau đó tới nhà khách Tây Sơn gặp thủ tướng, khi trở về đã là gần 1 giờ sáng. Lâm Tuyền tiếc nuối nói:
- Xem ra phải tới mai mới có thể cám ơn lại bữa chiêu đãi của Trần Phi Lăng ở Venice rồi.
- Thế thì không được rồi, mai Trần Phi Lăng có hoạt động từ sáng sớm.
- Vậy thì phải đợi lần sau vậy.
Lâm Tuyền lấy tờ giấy vẫn giữ trong túi ra:
- Chị gọi điện xin lỗi hộ em đi, tiếc quá, tiểu nha đầu còn đợi cô ấy ký tên đó.
Lâm Tuyền đi vào xe thương vụ của tập đoàn Tứ Quý, Phương Nam khẽ lắc đầu, Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng có duyên nhưng không có phận, cô đứng ở cửa xe gọi điện, còn tưởng là số của chị Lâm, không ngờ Trần Phi Lăng nhận điện, cô giải thích nguyên nhân rồi hẹn lần sau.
Phương Nam vào xe, trả số di động của Trần Phi Lăng cho Lâm Tuyền, di động của cô lại vang lên, lấy ra xem thấy số lạ, ấn nghe thì có giọng của chị Lâm báo:
- Phi Lăng đã hủy bỏ hoạt động ngày mai, nói dối là bị bệnh, cô ấy đợi ở khách sạn nửa ngày rồi ...
Phương Nam không ngờ cô gái này lại si tình như vậy, quay sang thấy Lâm Tuyền đang đọc tài liệu, khẽ chọc y một cái, bịt ống nghe nói:
- Trần Phi Lăng vẫn chờ điện thoại của cậu đấy.
Lâm Tuyền ngơ ngơ nhìn Phương Nam, Phương Nam tức giận nhéo y một cái:
- Cái cục băng này sao lại làm người ta nhung nhớ thế chứ. Trần Phi Lăng đã bỏ hoạt động ngày mai, vẫn cầm điện thoại đợi cậu đấy.
Cô rất lấy làm lạ sao bản thân thản nhiên như thế, không có chút ghen tuông nào.
Lâm Tuyền trầm ngâm:
- Chắc là mời họ ăn khuya không bị truyền thông bắt được đâu nhỉ.
Phương Nam lườm y một cái, ý bảo cậu còn chút lương tâm:
- Tôi cũng đang đói, rất nhớ món bành trôi ở Quốc Khánh Môn, tôi hẹn bọn họ tới đó.
Hai bên gần như cùng lúc tới Quốc Khánh Môn, phải thừa nhận nụ cười của Trần Phi Lăng khiến không ai có thể quên được, làm lòng người mát dịu. Tuy khó tránh khỏi xao động trước sự mê hoặc của Trần Phi Lăng, song Lâm Tuyền càng tán thưởng vẻ đẹp thuần túy đó hơn, vừa muốn thân cận, lại vừa muốn giữ khoảng cách, ở bệnh cạnh Trần Phi Lăng luôn thoải mái dễ chịu, nhưng lại không có khoắc khoải nhớ nhung khi xa cách, Lâm Tuyền thực sự thích Trần Phi Lăng, nhưng không có dục vọng chiếm hữu.
Lâm Tuyền nghĩ khuya thế này rồi, không cần lo bị giới truyền thông bắt được, sóng vai đi bên cạnh Trần Phi Lăng nói chuyện, hai người có rất nhiều sự đồng cảm với nhau ở nhiều mặt, trò chuyện vui vẻ thân thiết, không ngờ rằng có một phóng viên báo Tây Kinh cũng tới Quốc Khánh Môn ăn khuya, nhìn thấy cảnh Lâm Tuyền và Trần Phi Lăng ghé đầu thì thầm với nhau, lập tức đưa máy ảnh lên ...
Đoàn người Lâm Tuyền hoàn toàn không hay biết có phóng viên theo đuôi, đi vào một cửa hàng đồ biển.
Phương Nam vừa đi vừa thảo luận cách ăn cua với Trần Phi Lăng:
- Nhà hàng này đều chọn cua bốn tháng trở lên, nặng chừng nửa cân, thịt ngon và thơm, tôi còn chuyên môn thỉnh giáo nhà bếp cách làm cua cay, nói trước tiên phải rải đều mở, sau đó xào lửa nóng thật nhanh, chỉ chừng ba phút là được ...
Lâm Tuyền nghe thấy Trần Thần đi sau lưng mình nuốt nước bọt ừng ực, lòng cả kinh :" Mấy cô gái này đều là động vật ăn thị cả sao?"
Có câu nam ăn tôm nữ ăn cua, thường nam nhân thích uống chén to cắn miếng lớn, chê ăn cua phiền phức, Lâm Tuyền cũng thế, y và Tiểu Tư Vũ rất giống nhau, thích ăn thịt cả tảng, cắn vào ngập cả răng mới sảng khoái, có điều ở vấn đề ăn gì, đi với Phương Nam thì y có rất ít quyền phát ngôn. Vả lại nhà hàng này nổi tiếng với món cua cay, Phương Nam cực kỳ thích ăn, hiếm khi gặp người cùng sở thích, tất nhiên không thể trái ý cô.
Phục vụ dẫn bọn họ vào bàn, Phương Nam chỉ gọi duy nhất món cua cay, Phương Nam say sưa kể ăn cua xong, có thể lấy vật liệu trong chảo và thịt cua vụn cho vào vỏ ốc rang lên, thành món ốc xào cay. Ăn xong ốc xào cay, dùng vỏ đó cho nước canh, đầu hũ, nấm, sẽ có nồi lẩu rất ngon.
Lâm Tuyền thì thầm thề sau này không bao giờ ăn món ốc nhồi cua nữa, ai mà biết được cua trong đó có phải nhà hàng gỡ đồ thừa của khách khác nhồi vào không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]